Hồi 22: Quỷ Môn

Đang chuẩn bị quật ra một chiêu tối hậu nhằm lấy mạng Thạch Hạc, Cổ Tuyết, hai phản đồ, lão Quan chủ bỗng gọi giật giọng :
- Ngươi là ai? Sao dám đường đột xuất hiện? Lại còn đến gần Thạch Bạch, đệ tử ta? Mau đứng lại?
Một nhân vật vô danh, diện mạo đen sạm vì nắng gió dãi dầu, vẫn ngang nhiên đi thoăn thoắt về phía Thạch Bạch, một đạo nhân không hiểu sao cứ nằm im bất động.
Chỉ khi nhân vật nọ đoạt được thanh đao, vốn của đạo nhân Thạch Bạch nọ, y mới chịu đưa mắt nhìn lão Quan chủ :
- Một kẻ tồi bại như lão, mỗ được lệnh Diêm vương đến thu hồi mạng sống. Hãy tự vệ đi!
Vừa nói, y vừa lăm lăm đại đao, tiến đến gần lão Quan chủ.
Lão Quan chủ quắc mắt :
- Chính ngươi phải tự vệ thì có. Nhưng trước hết hãy xưng danh.
Y nâng đại đao lên, cho dù đại đao vốn nặng, y vẫn nâng lên từ từ :
- Nghe rõ đây! Mỗ được mệnh danh là Diêm La Nhân. Và chiêu đao này được gọi là Diêm La Đoạt Hồn.
Lão Quan chủ vụt tròn mắt :
- Chiêu đao của ngươi...! Thế khởi dao của ngươi sao lại giống thế kiếm ta từng mục kích?
Y bật cười :
- Giống là phải! Vì cả hai vốn là một. Tiếp đao!
Vù...
Lão Quan chủ giật mình, nhảy tạt qua một bên :
- Không phải! Chiêu kiếm kia vốn là tịnh chế động, không như ngươi chưa gì đã động.
Do lão nhảy qua một bên, vô tình đứng cách xa Thạch Hạc và Cổ Tuyết.
Y chợt kêu :
- Hai ngươi còn chờ gì nữa chưa chạy? Mau!
Vỡ lẽ Thạch Hạc và Cổ Tuyết hốt hoảng bỏ chạy, không kịp có lấy một lời đáp tạ.
Vút! Vút!
Lão Quan chủ cũng hiểu ra :
- Ngươi thật to gan, dám giở trò để hai kẻ phản đồ tẩu thoát! Ngươi phải nạp mạng Vù...
Nhưng ngay khi lão xuất kình, nhân vật nọ chợt cười :
- Đã bảo hai chiêu vốn là một, sao chưa gì lão đã vội chớp đông. Lão không nhớ bài học lần trước, tịnh chế động là thế nào ư? Thật đáng tiếc cho lão. Đỡ!
Vụt!
Lão Quan chủ nhanh tốc bật lùi, chỉ suýt nữa đã bị đại đao chém rụng cánh tay :
- Ra là ngươi, lão nhân già yếu độ nào? Hãy đỡ Độc Sát Chưởng của ta!
Vù...
Nhưng, chỉ trong thoáng mắt, nhân vật nọ đã lùi xa, và lùi gần như sắp rớt ra ngoài động khẩu :
- Lão trúng kế của mỗ rồi. Lần này đành tạm biệt vậy! Hẹn lần sau sẽ bồi tiếp lão nhiều hơn. Ha...ha...
Vừa cười, y vừa ném mạnh đại đao về phía lão Quan chủ, còn hai chân thì thần tốc bật lao đi, ly khai khỏi động khẩu.
Vút!
Phẫn nộ, lão Quan chủ lập tức đuổi theo :
- Ngươi chạy đâu cho thoát?
Vút!
Nhân vật nọ sau một lúc lâu để cho lão Quan chủ bám đuổi, bỗng cước lực vụt tăng nhanh :
- Đuổi như thế đủ rồi! Giờ xin cáo biệt..Ha...ha...
Lão Quan chủ đến lúc này mới hiểu, lão đã bị đối phương dẫn dụ, cố tình kéo dài thời gian, để Thạch Hạc, Cổ Tuyết có dịp chạy thật xa.
Lão bật gầm lên để hả giận :
- Cừu Hận! Ta biết ngươi chính là Cừu Hận! Được, cừu này do ngươi gây ra, hận này ngươi phải chuốc lấy.
Nhưng nhân vật vô danh nọ đã mất dạng.
* * * * *
Định dùng thuật dị dung để biến dối diện mạo của Tạ Phương Yến, Cao Phong vẫn trong lốt giả dạng thành nhân vật vô danh chợt ngoảnh đầu nhìn về một phía :
- Ai?
Hai đạo nhân, một nam một nữ, trong đạo bào màu trắng giờ đã lấm lem chợt từ chỗ ẩn nấp bước ra.
Cao Phong cau mặt khi thấy cả hai chợt phục người xuống, lúc họ hãy còn xa Cao Phong những hai trượng.
Cả hai cùng mở miệng :
- Ân công! Phùng Xuyên và Âu Dương Thúy xin được đáp tạ đại ân.
- Ân công đã giúp xin giúp cho trót. Hoặc thu nhận tiện nữ cùng Phùng đại ca làm gia nô cho người, hoặc vạch đường để vượt bến mê. Mong ân công mở lượng hải hà.
Cao Phong thở ra :
- Đứng lên đi! Tại hạ hiểu ý nhị vị rồi. Việc thu nhận biết tất phải nhắc đến vì tại hạ tự lo cho bản thân còn chưa xong. Còn việc thứ hai, được, nếu nhị vị muốn, tại hạ sẵn sàng chỉ điểm thuật dị dung cho nhị vị.
Đạo nhân nam kinh ngạc :
- Tâm cơ của ân công quá mẫn tiệp. Thúy muội chưa kịp giãi bày đã bị ân công đoán biết như nhìn vào lòng bàn tay. Thật đáng ngưỡng mộ.
Cao Phong xua tay :
- Một lần nữa, nhị vị đứng cả lên cho. Hà! Còn việc đoán biết đâu có gì khó. Thứ nhất, thế nào nhị vị cũng nghe tiếng gầm thét lúc mới rồi của lão Quan chủ. Vậy là nhị vị đều biết ai là Cừu Hận và tại sao diện mạo của tại hạ đã đổi khác. Thứ hai, nhị vị nấp quá kín, khiến tại hạ không thể phát hiện, và nhị vị vậy là có dịp thấy tại hạ định làm gì trên khuôn mặt tái nhợt của cô nương này. Chính sự xuất hiện quá đúng lúc của nhị vị, cộng với lời lẽ của Cổ Tuyết, tại hạ đoán ngay nhị vị muốn gì. Hóa ra Cổ Tuyết có tính danh thật là Âu Dương Thúy, và nhân huynh, Thạch Hạc chính là Phùng Xuyên.
Phùng Xuyên thở dài :
- Đã lâu rồi mới được dùng lại tính danh do thân sinh phụ mẫu ban cho, Phùng Xuyên thoạt nghe vẫn còn bỡ ngỡ.
Thấy Cổ Tuyết - Âu Dương Thúy mấp máy môi định nói, Cao Phong lập tức ra hiệu và ngăn lại :
- Lúc này chưa phải lúc hàn huyên hoặc rảnh rỗi để hỏi han, thời gian đã cấp bách, muốn am hiểu thuật dị dung, ngay lúc này xin nhị vị hãy chú tâm.
Dứt lời, sẵn trên tay đã có những vật dụng cần thiết, Cao Phong vừa dị dung cho Tạ Phương Yến vừa giảng giải cách thức dị dung.
Chỉ một thoáng sau, Cao Phong không những làm cho vẻ mặt tái nhợt của Tạ Phương Yến đổi thấy nét mặt bình lặng của người đang giấc ngủ say, mà còn biến đổi thành diện mạo khác.
Sau đó, Cao Phong bảo Phùng Xuyên :
- Tuy cấp bách nhưng đối với việc này phải cẩn trọng, nhân huynh thử vận dụng những gì tại hạ vừa chỉ điểm để thay đổi diện mạo cho Âu Dương cô nương. Nếu có sai, tại hạ vẫn kịp sửa lại.
Phùng Xuyên trước khi nhận lời bỗng nói :
- Quấy rầy ân công như thế này thật không phải, nhưng ân công bận phải chăng vì lo lắng cho bệnh trạng của nàng?
Cao Phong đáp :
- Trong một lúc ngắn khó thể nói hết được. Tóm lại, nàng bị như thế này là vì trúng phải Tuyệt Mệnh sa.
Đang được Phùng Xuyên dị dung, Âu Dương Thúy chợt kêu :
- Là Tuyệt Mệnh sa của Thần Bí cung?
Phùng Xuyên kinh ngạc :
- Muội biết ư?
Vừa để cho Phùng Xuyên dị dung tiếp, Âu Dương Thúy vừa giải thích :
- Lúc nãy muội vô tình lẻn nghe sư phụ, lão Quan chủ khả ố cùng những nhân vật kia mật nghị. Họ có đề cập đến chất độc này.
Cao Phong quan tâm :
- Giang hồ Thất sát không phải ngẫu nhiên đề cập đến. Âu Dương cô nương nghe như thế nào?
Âu Dương Thủy thoáng nhăn mặt để cố nhớ lại, làm cho Phùng Xuyên dị dung hỏng một chỗ, phải sửa lại.
Âu Dương Thúy đáp :
- Có ngẫu nhiên hay không tiện nữ không biết. Nhưng dường như họ có nói, những nhân vật nào không sớm đầu phục Thần Bí cung, trước sau gì cũng bị Tuyệt Mệnh sa lấy mạng.
Cao Phong hỏi vội :
- Như vậy phải hiểu Giang hồ Thất sát đã đầu phục Thần Bí cung. Hoặc phải hiểu họ mật nghị để bàn cách đối phó vì đã bị Thần Bí cung dùng Tuyệt Mệnh sa hạ thủ?
Phùng Xuyên ngừng tay, vì đã dị dung xong cho Âu Dương Thúy :
- Nếu họ bị hạ thủ chắc chắn mỗ và Thúy muội cũng bị hạ độc. Điều này dường như chưa có, nên phải hiểu họ đã là người của Thần Bí cung.
Cao Phong gật gù :
- Không gì dễ bằng thuật dị dung, đúng không? Nhưng để không có bất kỳ sơ hở dù nhỏ, nhân huynh cần phải lưu tâm ở chỗ này, chỗ này...
Đến lượt Phùng Xuyên được Âu Dương Thúy dị dung. Nàng vừa tiến hành vừa tiếp tục câu chuyện :
- Phùng đại ca vừa nói rất đúng. Tiện nữ có nghe họ bàn về việc phải nhờ vào thế lực của Thần Bí cung để lẩn tránh kẻ thù thế nào cũng tìm đến họ.
Cao Phong cười nhẹ :
- Giang hồ Thất sát nếu phải lẩn tránh kẻ thù, nhân vật đó ắt phải có thân thủ cao minh hơn họ hợp lại?
Âu Dương Thút gật đầu :
- Nghe bảo, đó là hậu nhân của Cầm minh chủ độ nào.
Cao Phong vẫn thản nhiên :
- Cầm minh chủ, tại hạ có nghe. Nhưng việc Minh chủ còn hậu nhân, điều này liệu có thật không?
Âu Dương Thúy liếc nhìn Cao Phong :
- Ân công không biết thật hay đang cố tình giấu tiện nữ?
Cao Phong hỏi ngược lại :
- Tại hạ giấu chuyện gì?
Nàng đáp :
- Chính lão Quan chủ thuật lại, ân công từng dò hỏi lão về cái chết của Cầm minh chủ, đủ rõ giữa ân công và Cầm minh chủ có liên quan? Chuyện Cầm minh chủ có hậu nhân hay không, thiết nghĩ, chỉ có ân công là người biết rõ nhất.
Cao Phong lẩn tránh câu trả lời :
- Họ nói về hậu nhân của Cầm minh chủ như thế nào?
Âu Dương Thúy bảo :
- Họ không ám chỉ cụ thể là ai nhưng vì họ được biết Ẩn Nhẫn môn hóa ra chính là lực lượng do hậu thân của Cầm minh chủ phát động và quy tự nên họ không thể không sợ.
Cao Phong gật gù :
- Thì ra tin về hậu nhân của Cầm minh chủ là do Ẩn Nhẫn môn tung ra! Họ sợ cũng phải!
Và để chấm dứt câu chuyện, Cao Phong bảo :
- Bước đầu, dị dung được như nhị vị là tạm ổn. Chỉ cần thay đổi lối xưng hô, lưu tâm từng hành vi nhỏ nhặt, trên đường nhị vị bôn tẩu ắt khó ai phát hiện.
Âu Dương Thúy và Phùng Xuyên nhìn vào nhau, hài lòng về diện mạo đã đổi khác của cả hai.
Trước khi bỏ đi, họ định nói lời từ biệt cùng Cao Phong, chợt Phùng Xuyên nhớ đến một việc :
- Vừa xuất hiện, ân công đã tiến đến nhặt đao của Thạch Bạch, phải chăng y là do ân công hạ thủ?
Cao Phong thở ra :
- Tại hạ chỉ tạm thời chế ngự Thạch Bạch bằng thủ pháp do tại hạ tự nghĩ ra. Y không mất mạng đâu.
Phùng Xuyên lo lắng :
- Mỗ nào lo cho tính mạng Thạch Bạch, mỗ chỉ lo cho ân công.
Cao Phong động tâm :
- Lo như thế nào?
Phùng Xuyên đột nhiên hỏi :
- Ân công hạ thủ y, hẳn phải có nguyên do?
Cao Phong thoáng cau mày :
- Vì y vô tình nhìn thấy diện mạo thật của tại hạ, y cũng nhìn thấy diện mạo thật của cô nương này, nên...
Phùng Xuyên suýt xoa :
- Vậy thì phải rồi. Về diện mạo, ân công có thể nhờ thuật dị dung để biến đổi, nhưng rốt cuộc vẫn là một nam một nữ cận kề nhau. Dường như ân công quên, không lưu tâm đến điểm này?
Cao Phong giật mình :
- Nhân huynh nhắc thật đúng lúc. Phải rồi, đành cho nàng cải dạng nam trang. Có như thế mới không bị Giang hồ Thất sát phát hiện truy đuổi. Nhưng...
Âu Dương Thúy nhanh trí :
- Ân công không thể thay đổi y phục cho nàng. Tiện nữ có thể giúp.
Cao Phong cười gượng :
- Tại hạ và nàng vừa trải qua thảm họa, hiện không còn y phục nam nhân nào để nàng cải trang.
Phùng Xuyên lên tiếng :
- Bên dưới lớp đạo bào này, mỗ lúc nào cũng vận thêm một lớp y phục. Hay...
Cao Phong lắc đầu :
- Nhị vị đâu thể bôn tẩu dưới lớp đạo bào mà thoạt nhìn ai ai cũng nhận biết xuất xứ. Nhân huynh vẫn cần y phục cho chính nhân huynh.
Âu Dương Thúy bảo :
- Tiện nữ có cách. Địa hình nơi này bọn tiện nữ rất thông tuệ, chỉ cần cho Phùng đại ca cải dạng nữ nhân, chờ vượt quá ba mươi dặm sẽ có y phục thay đổi.
Phùng Xuyên gật gù :
- Âu cứu tử của ân công, mỗ có cải dạng nữ nhân cũng không hại gì. Mỗ và nàng kia sẽ tráo đổi y phục, vậy là ổn thỏa đôi bên.
Cao Phong nhìn họ, sau đó bảo Phùng Xuyên :
- Vậy phiền nhân huynh tìm chỗ khuất, trút bỏ y phục cho. Việc này càng thực hiện nhanh càng tốt.
Phùng Xuyên lập tức quay người, chạy đến chỗ lúc nãy y cùng Âu Dương Thúy ẩn nấp.
Cao Phong nghe tiếng Phùng Xuyên tuần tự trút bỏ lớp đạo bào bên ngoài, sau đó đến lớp y phục bên trong.
Từ chỗ ẩn, Phùng Xuyên ném bộ y phục ra :
- Mỗ vẫn chờ ở đây. Khi nào tráo xong y phục, nhân tiện mỗ khoác vào luôn.
Đón lấy bộ y phục được Phùng Xuyên ném ra, Cao Phong giũ nhẹ.
Chỉ mong lúc tỉnh lại, nàng không quá thất kinh khi nhận ra y phục đã đổi khác.
Đoạn trao y phục đó cho Âu Dương Thúy, Cao Phong bảo :
- Phiền cô nương thay đổi hộ cho, tại hạ tạm thời tìm chỗ ẩn vậy.
Và Cao Phong thản nhiên bỏ đi.
Nhưng kỳ thực, Cao Phong dù muốn hay không muốn cũng phải tìm chỗ ẩn sao cho có thể quan sát từng hành vi của mọi người. Nghĩa là nhất cử nhất động của Phùng Xuyên, của Âu Dương Thúy cần phải được Cao Phong giám sát.
Và Cao Phong phải nhịn cười khi lờ mờ nhìn thấy Phùng Xuyên dù đã nép sát vào một lùm cây vẫn phải ngồi cuộn tròn và dùng đạo bào để tạm che kín tấm thân lõa thể.
Tương tự, Cao Phong thấy Âu Dương Thúy tuy khẩn trương vẫn không bỏ sót bất kỳ hành vi nhỏ nào cho việc giúp Tạ Phương Yến thay đổi y phục.
Vậy là Cao Phong chỉ quá đa nghi, Âu Dương Thúy và Phùng Xuyên đều có thành ý khi đề xuất việc tráo đổi y phục.
Yên tâm, Cao Phong quay mặt đi, tránh việc nhìn quá lâu vào thân ngọc vóc ngà của Tạ Phương Yến.
Bất chợt, Cao Phong nghe từ miệng Âu Dương Thúy bỗng phát ra tiếng kêu khẽ :
- Úy.
Cao Phong kinh tâm, quay mặt lại.
Lúc này, Âu Dương Thúy ngoài việc lỡ lời bật ra tiếng kêu, vẫn nhanh nhẹn tiếp tục giúp Tạ Phương Yến, như không có chuyện gì xảy ra.
Cao Phong nhất mực sinh nghi. Nếu không vì lo ngại cho tấm thân trinh bạch của Tạ Phương Yến, có lẽ Cao Phong không chờ đợi nữa, sẽ lao ra ngay để hỏi nguyên do.
Nhưng Cao Phong cố kềm nén.
Kể cả lúc Âu Dương Thúy báo hiệu là đã xong, Cao Phong khi xuất hiện vẫn vờ làm ra vẻ không hề nghe Âu Dương Thúy có buột miệng kêu như vậy.
Cao Phong tự tay nhận lấy y phục của Tạ Phương Yến, vờ giũ nhẹ để đoán biết có vật gì của nàng bị Âu Dương Thúy bỏ quên trong bọc áo hay không? Lúc nãy, khi giũ bộ y phục của Phùng Xuyên, cũng là cách giúp Cao Phong dò xét.
Sau đó, Cao Phong ném bộ y phục của Tạ Phương Yến về phía Phùng Xuyên đang ẩn mình.
Mọi việc vẫn diễn ra bình thường, cho đến lúc Phùng Xuyên và Âu Dương Thúy định bỏ đi, Cao Phong vừa chực lên tiếng, quyết hỏi rõ về tiếng kêu khi nãy, thì kịp may Âu Dương Thúy bỗng lên tiếng trước :
- Ân công! Có chuyện này tiện nữ định không nói, nhưng nghĩ lại đành phải thổ lộ cho ân công biết.
Cao Phong thêm nghi hoặc khi thấy Âu Dương Thúy vừa đưa mắt nhìn về phía Tạ Phương Yến vừa nói :
- Chuyện nàng có bị trúng độc hay không, tiện nữ chỉ biết tin theo lời của ân công mà thôi. Riêng nàng cứ mãi hôn mê như thế này, tiện nữ biết, không phải do độc.
Cao Phong buột miệng :
- Không do độc? Cô nương đoán chắc? Chính tại hạ tận mắt nhìn thấy nàng bị hạ độc lẽ nào...
- Lâu lắm rồi, có lần tình cờ bọn đồ đệ tiện nữ có nghe lão Quan chủ lúc vui miệng thuật lại nhiều cố sự võ lâm, trong đó có nhắc đến một thứ tà thuật Tây Vực.
Phùng Xuyên chợt ứng tiếng kêu :
- Muội nhắc ta mới nhớ. Dường như đó là thuật Quỷ... Quỷ gì đó?
Cao Phong hoang mang :
- Là Quỷ Ấn Tu La công?
Phùng Xuyên lập tức lắc đầu :
- Nghe như không phải, không dài như vậy.
Âu Dương Thúy tỏ vẻ lo âu :
- Nếu ân công không biết, chứng tỏ nàng chưa từng đề cập đến?
Cao Phong cười gượng :
- Tạ hạ và nàng chỉ là bình thủy tương phùng, nào phải thâm giao để nàng có thể thố lộ mọi ẩn tình? Cụ thể, cô nương phát hiện điều gì?
Âu Dương Thúy đáp :
- Tuy không nhớ rõ cách gọi của tà thuật, có lẽ Phùng đại ca vẫn còn nhớ, lão bảo tà thuật này có phần giống môn công phu đã thất truyền của Trung Nguyên chúng ta, gọi là...
Lần thử hai Phùng Xuyên vọt miệng :
- Là Quy Tức đại pháp?
Âu Dương Thúy gật đầu :
- Không sai! Đó là Quy Tức đại pháp, có thể giúp người đã luyện, nếu gặp chuyện kinh biến, sẽ rơi vào giấc ngủ triền miên cho đến lúc tự tỉnh lại.
Lần thứ ba Phùng Xuyên kêu lên :
- Nhắc đến diệu dụng này, thật may, ta nhớ ra cách gọi của tà thuật Tây Vực rồi. Đó là Quỷ Miên.
Cao Phong ngơ ngác :
- Quỷ Miên? Chỉ để ngủ thôi ư? Vậy diệu dụng ở chỗ nào?
Âu Dương Thúy giải thích :
- Ân công cứ xem kinh mạch của nàng sẽ rõ. Nhịp nhẹ như tơ chứng tỏ huyệt mạch chỉ dẫn lưu có chừng mực, đủ duy trì sự sống, cho dù có bị thù nhân chôn sâu vào lòng đất, hoặc vô tình rơi vào chỗ hoàn toàn thiếu dương khí. Tà thuật này có chỗ khác biệt so với Quy Tức pháp là người lâm vào giấc ngủ say sau khi tỉnh dậy sẽ mất một phần tri giác, phải thật lâu mới từ từ khôi phục. Không như Quy Tức đại pháp vẫn giữ nguyên sự minh mẫn cho người đã luyện.
Cao Phong lo ngại :
- Muốn nàng tỉnh lại ngay được không?
Phùng Xuyên hiểu ý :
- Ân công sợ nàng kéo dài giấc ngủ càng giảm nhiều tri giác?
Cao Phong thừa nhận :
- Phải! Chưa lúc nào tại hạ cần nàng tỉnh táo như lúc này.
Âu Dương Thúy chợt nhìn Phùng Xuyên :
- Như đại ca vừa nhớ đến một nhân vật?
Phùng Xuyên cười gượng;.
- Muội lúc này cũng tinh nhanh hơn ta. Phải. Nhưng ta chỉ sợ ân công không thể đáp ứng yêu sách oái ăm và cổ quái của nhân vật này.
Cao Phong động tâm :
- Nhị vị muốn nói có một nhân vật sẽ giúp được nàng? Là ai? Yêu sách oái ăm như thế nào?
Phùng Xuyên phì cười :
- Gọi là oái oăm vì không phải ai cũng đáp ứng được yêu sách của mụ. Tuy vậy, bởi mụ có y thuật hơn người nên tính khí của mụ cũng khác người. Mụ chỉ thuận chữa trị cho những ai có thể đưa đến cho mụ mỗi lần như vậy là một cổ vật, cổ kiếm, cổ đao, cổ thư, cổ kính... Vật gì cũng được, miễn cổ là được.
Cao Phong chùng giọng :
- Muốn tìm mụ phải như thế nào?
Âu Dương Thúy lườm Phùng Xuyên, sau đó nhìn Cao Phong :
- Ân công chớ nghe theo Phùng đại ca. Vì thoạt nghe chữ “mụ” ai cũng nghĩ đó là người vừa khó coi vừa xấu tính. Kỳ thực, Thánh Thủ Nữ Y là một mỹ phụ trung niên có diện mạo dễ nhìn cho dù chưa một lần thành lập gia thất. Tính tình cũng dễ chịu, trừ những đòi hỏi quả là quá khó đối với những ai trong lúc cấp thời không thể tìm ra cổ vật.
Ngừng lời một lúc, Âu Dương Thúy tiếp :
- Tiện nữ từng nghĩ, một mỹ phụ như vậy, một Thánh Thủ Nữ Y như vậy, nếu chịu nhẫn nại cầu xin, lẽ nào Thánh Thủ Nữ Y không xiêu lòng, không thuận tình chữa trị, gọi là cứu nhân độ thế?
Cao Phong gật đầu :
- Tại hạ nghĩ, có lẽ cũng ổn thôi. Thánh Thủ Nữ Y ngụ ở đâu?
Phùng Xuyên đáp ngay :
- Đại Phúc sơn, cách đây khoảng năm trăm dặm về phía bắc.
Cao Phong lập tức nhấc Tạ Phương Yến lên :
- Rõ rồi! Tại hạ vội, xin đi trước. Cáo biệt!
Họ đáp lễ :
- Ân công bảo trọng!
- Cáo biệt ân công!
Và họ cũng đi.
Lúc biết họ đã đi khuất, Cao Phong lập tức cải dạng và dị dung cho bản thân, cho Tạ Phương Yến.
Tự mỉm cười hài lòng, Cao Phong sau đó lao đi.
Vút!


Đọc tiếp Hồi 23: Thánh nữ Bạch Liên Giáo
Quay lại Uy phong Cổ tự


Uy phong Cổ tự - Hồi 22 - Quỷ Môn

Hồi 22: Quỷ Môn

Đang chuẩn bị quật ra một chiêu tối hậu nhằm lấy mạng Thạch Hạc, Cổ Tuyết, hai phản đồ, lão Quan chủ bỗng gọi giật giọng :
- Ngươi là ai? Sao dám đường đột xuất hiện? Lại còn đến gần Thạch Bạch, đệ tử ta? Mau đứng lại?
Một nhân vật vô danh, diện mạo đen sạm vì nắng gió dãi dầu, vẫn ngang nhiên đi thoăn thoắt về phía Thạch Bạch, một đạo nhân không hiểu sao cứ nằm im bất động.
Chỉ khi nhân vật nọ đoạt được thanh đao, vốn của đạo nhân Thạch Bạch nọ, y mới chịu đưa mắt nhìn lão Quan chủ :
- Một kẻ tồi bại như lão, mỗ được lệnh Diêm vương đến thu hồi mạng sống. Hãy tự vệ đi!
Vừa nói, y vừa lăm lăm đại đao, tiến đến gần lão Quan chủ.
Lão Quan chủ quắc mắt :
- Chính ngươi phải tự vệ thì có. Nhưng trước hết hãy xưng danh.
Y nâng đại đao lên, cho dù đại đao vốn nặng, y vẫn nâng lên từ từ :
- Nghe rõ đây! Mỗ được mệnh danh là Diêm La Nhân. Và chiêu đao này được gọi là Diêm La Đoạt Hồn.
Lão Quan chủ vụt tròn mắt :
- Chiêu đao của ngươi...! Thế khởi dao của ngươi sao lại giống thế kiếm ta từng mục kích?
Y bật cười :
- Giống là phải! Vì cả hai vốn là một. Tiếp đao!
Vù...
Lão Quan chủ giật mình, nhảy tạt qua một bên :
- Không phải! Chiêu kiếm kia vốn là tịnh chế động, không như ngươi chưa gì đã động.
Do lão nhảy qua một bên, vô tình đứng cách xa Thạch Hạc và Cổ Tuyết.
Y chợt kêu :
- Hai ngươi còn chờ gì nữa chưa chạy? Mau!
Vỡ lẽ Thạch Hạc và Cổ Tuyết hốt hoảng bỏ chạy, không kịp có lấy một lời đáp tạ.
Vút! Vút!
Lão Quan chủ cũng hiểu ra :
- Ngươi thật to gan, dám giở trò để hai kẻ phản đồ tẩu thoát! Ngươi phải nạp mạng Vù...
Nhưng ngay khi lão xuất kình, nhân vật nọ chợt cười :
- Đã bảo hai chiêu vốn là một, sao chưa gì lão đã vội chớp đông. Lão không nhớ bài học lần trước, tịnh chế động là thế nào ư? Thật đáng tiếc cho lão. Đỡ!
Vụt!
Lão Quan chủ nhanh tốc bật lùi, chỉ suýt nữa đã bị đại đao chém rụng cánh tay :
- Ra là ngươi, lão nhân già yếu độ nào? Hãy đỡ Độc Sát Chưởng của ta!
Vù...
Nhưng, chỉ trong thoáng mắt, nhân vật nọ đã lùi xa, và lùi gần như sắp rớt ra ngoài động khẩu :
- Lão trúng kế của mỗ rồi. Lần này đành tạm biệt vậy! Hẹn lần sau sẽ bồi tiếp lão nhiều hơn. Ha...ha...
Vừa cười, y vừa ném mạnh đại đao về phía lão Quan chủ, còn hai chân thì thần tốc bật lao đi, ly khai khỏi động khẩu.
Vút!
Phẫn nộ, lão Quan chủ lập tức đuổi theo :
- Ngươi chạy đâu cho thoát?
Vút!
Nhân vật nọ sau một lúc lâu để cho lão Quan chủ bám đuổi, bỗng cước lực vụt tăng nhanh :
- Đuổi như thế đủ rồi! Giờ xin cáo biệt..Ha...ha...
Lão Quan chủ đến lúc này mới hiểu, lão đã bị đối phương dẫn dụ, cố tình kéo dài thời gian, để Thạch Hạc, Cổ Tuyết có dịp chạy thật xa.
Lão bật gầm lên để hả giận :
- Cừu Hận! Ta biết ngươi chính là Cừu Hận! Được, cừu này do ngươi gây ra, hận này ngươi phải chuốc lấy.
Nhưng nhân vật vô danh nọ đã mất dạng.
* * * * *
Định dùng thuật dị dung để biến dối diện mạo của Tạ Phương Yến, Cao Phong vẫn trong lốt giả dạng thành nhân vật vô danh chợt ngoảnh đầu nhìn về một phía :
- Ai?
Hai đạo nhân, một nam một nữ, trong đạo bào màu trắng giờ đã lấm lem chợt từ chỗ ẩn nấp bước ra.
Cao Phong cau mặt khi thấy cả hai chợt phục người xuống, lúc họ hãy còn xa Cao Phong những hai trượng.
Cả hai cùng mở miệng :
- Ân công! Phùng Xuyên và Âu Dương Thúy xin được đáp tạ đại ân.
- Ân công đã giúp xin giúp cho trót. Hoặc thu nhận tiện nữ cùng Phùng đại ca làm gia nô cho người, hoặc vạch đường để vượt bến mê. Mong ân công mở lượng hải hà.
Cao Phong thở ra :
- Đứng lên đi! Tại hạ hiểu ý nhị vị rồi. Việc thu nhận biết tất phải nhắc đến vì tại hạ tự lo cho bản thân còn chưa xong. Còn việc thứ hai, được, nếu nhị vị muốn, tại hạ sẵn sàng chỉ điểm thuật dị dung cho nhị vị.
Đạo nhân nam kinh ngạc :
- Tâm cơ của ân công quá mẫn tiệp. Thúy muội chưa kịp giãi bày đã bị ân công đoán biết như nhìn vào lòng bàn tay. Thật đáng ngưỡng mộ.
Cao Phong xua tay :
- Một lần nữa, nhị vị đứng cả lên cho. Hà! Còn việc đoán biết đâu có gì khó. Thứ nhất, thế nào nhị vị cũng nghe tiếng gầm thét lúc mới rồi của lão Quan chủ. Vậy là nhị vị đều biết ai là Cừu Hận và tại sao diện mạo của tại hạ đã đổi khác. Thứ hai, nhị vị nấp quá kín, khiến tại hạ không thể phát hiện, và nhị vị vậy là có dịp thấy tại hạ định làm gì trên khuôn mặt tái nhợt của cô nương này. Chính sự xuất hiện quá đúng lúc của nhị vị, cộng với lời lẽ của Cổ Tuyết, tại hạ đoán ngay nhị vị muốn gì. Hóa ra Cổ Tuyết có tính danh thật là Âu Dương Thúy, và nhân huynh, Thạch Hạc chính là Phùng Xuyên.
Phùng Xuyên thở dài :
- Đã lâu rồi mới được dùng lại tính danh do thân sinh phụ mẫu ban cho, Phùng Xuyên thoạt nghe vẫn còn bỡ ngỡ.
Thấy Cổ Tuyết - Âu Dương Thúy mấp máy môi định nói, Cao Phong lập tức ra hiệu và ngăn lại :
- Lúc này chưa phải lúc hàn huyên hoặc rảnh rỗi để hỏi han, thời gian đã cấp bách, muốn am hiểu thuật dị dung, ngay lúc này xin nhị vị hãy chú tâm.
Dứt lời, sẵn trên tay đã có những vật dụng cần thiết, Cao Phong vừa dị dung cho Tạ Phương Yến vừa giảng giải cách thức dị dung.
Chỉ một thoáng sau, Cao Phong không những làm cho vẻ mặt tái nhợt của Tạ Phương Yến đổi thấy nét mặt bình lặng của người đang giấc ngủ say, mà còn biến đổi thành diện mạo khác.
Sau đó, Cao Phong bảo Phùng Xuyên :
- Tuy cấp bách nhưng đối với việc này phải cẩn trọng, nhân huynh thử vận dụng những gì tại hạ vừa chỉ điểm để thay đổi diện mạo cho Âu Dương cô nương. Nếu có sai, tại hạ vẫn kịp sửa lại.
Phùng Xuyên trước khi nhận lời bỗng nói :
- Quấy rầy ân công như thế này thật không phải, nhưng ân công bận phải chăng vì lo lắng cho bệnh trạng của nàng?
Cao Phong đáp :
- Trong một lúc ngắn khó thể nói hết được. Tóm lại, nàng bị như thế này là vì trúng phải Tuyệt Mệnh sa.
Đang được Phùng Xuyên dị dung, Âu Dương Thúy chợt kêu :
- Là Tuyệt Mệnh sa của Thần Bí cung?
Phùng Xuyên kinh ngạc :
- Muội biết ư?
Vừa để cho Phùng Xuyên dị dung tiếp, Âu Dương Thúy vừa giải thích :
- Lúc nãy muội vô tình lẻn nghe sư phụ, lão Quan chủ khả ố cùng những nhân vật kia mật nghị. Họ có đề cập đến chất độc này.
Cao Phong quan tâm :
- Giang hồ Thất sát không phải ngẫu nhiên đề cập đến. Âu Dương cô nương nghe như thế nào?
Âu Dương Thủy thoáng nhăn mặt để cố nhớ lại, làm cho Phùng Xuyên dị dung hỏng một chỗ, phải sửa lại.
Âu Dương Thúy đáp :
- Có ngẫu nhiên hay không tiện nữ không biết. Nhưng dường như họ có nói, những nhân vật nào không sớm đầu phục Thần Bí cung, trước sau gì cũng bị Tuyệt Mệnh sa lấy mạng.
Cao Phong hỏi vội :
- Như vậy phải hiểu Giang hồ Thất sát đã đầu phục Thần Bí cung. Hoặc phải hiểu họ mật nghị để bàn cách đối phó vì đã bị Thần Bí cung dùng Tuyệt Mệnh sa hạ thủ?
Phùng Xuyên ngừng tay, vì đã dị dung xong cho Âu Dương Thúy :
- Nếu họ bị hạ thủ chắc chắn mỗ và Thúy muội cũng bị hạ độc. Điều này dường như chưa có, nên phải hiểu họ đã là người của Thần Bí cung.
Cao Phong gật gù :
- Không gì dễ bằng thuật dị dung, đúng không? Nhưng để không có bất kỳ sơ hở dù nhỏ, nhân huynh cần phải lưu tâm ở chỗ này, chỗ này...
Đến lượt Phùng Xuyên được Âu Dương Thúy dị dung. Nàng vừa tiến hành vừa tiếp tục câu chuyện :
- Phùng đại ca vừa nói rất đúng. Tiện nữ có nghe họ bàn về việc phải nhờ vào thế lực của Thần Bí cung để lẩn tránh kẻ thù thế nào cũng tìm đến họ.
Cao Phong cười nhẹ :
- Giang hồ Thất sát nếu phải lẩn tránh kẻ thù, nhân vật đó ắt phải có thân thủ cao minh hơn họ hợp lại?
Âu Dương Thút gật đầu :
- Nghe bảo, đó là hậu nhân của Cầm minh chủ độ nào.
Cao Phong vẫn thản nhiên :
- Cầm minh chủ, tại hạ có nghe. Nhưng việc Minh chủ còn hậu nhân, điều này liệu có thật không?
Âu Dương Thúy liếc nhìn Cao Phong :
- Ân công không biết thật hay đang cố tình giấu tiện nữ?
Cao Phong hỏi ngược lại :
- Tại hạ giấu chuyện gì?
Nàng đáp :
- Chính lão Quan chủ thuật lại, ân công từng dò hỏi lão về cái chết của Cầm minh chủ, đủ rõ giữa ân công và Cầm minh chủ có liên quan? Chuyện Cầm minh chủ có hậu nhân hay không, thiết nghĩ, chỉ có ân công là người biết rõ nhất.
Cao Phong lẩn tránh câu trả lời :
- Họ nói về hậu nhân của Cầm minh chủ như thế nào?
Âu Dương Thúy bảo :
- Họ không ám chỉ cụ thể là ai nhưng vì họ được biết Ẩn Nhẫn môn hóa ra chính là lực lượng do hậu thân của Cầm minh chủ phát động và quy tự nên họ không thể không sợ.
Cao Phong gật gù :
- Thì ra tin về hậu nhân của Cầm minh chủ là do Ẩn Nhẫn môn tung ra! Họ sợ cũng phải!
Và để chấm dứt câu chuyện, Cao Phong bảo :
- Bước đầu, dị dung được như nhị vị là tạm ổn. Chỉ cần thay đổi lối xưng hô, lưu tâm từng hành vi nhỏ nhặt, trên đường nhị vị bôn tẩu ắt khó ai phát hiện.
Âu Dương Thúy và Phùng Xuyên nhìn vào nhau, hài lòng về diện mạo đã đổi khác của cả hai.
Trước khi bỏ đi, họ định nói lời từ biệt cùng Cao Phong, chợt Phùng Xuyên nhớ đến một việc :
- Vừa xuất hiện, ân công đã tiến đến nhặt đao của Thạch Bạch, phải chăng y là do ân công hạ thủ?
Cao Phong thở ra :
- Tại hạ chỉ tạm thời chế ngự Thạch Bạch bằng thủ pháp do tại hạ tự nghĩ ra. Y không mất mạng đâu.
Phùng Xuyên lo lắng :
- Mỗ nào lo cho tính mạng Thạch Bạch, mỗ chỉ lo cho ân công.
Cao Phong động tâm :
- Lo như thế nào?
Phùng Xuyên đột nhiên hỏi :
- Ân công hạ thủ y, hẳn phải có nguyên do?
Cao Phong thoáng cau mày :
- Vì y vô tình nhìn thấy diện mạo thật của tại hạ, y cũng nhìn thấy diện mạo thật của cô nương này, nên...
Phùng Xuyên suýt xoa :
- Vậy thì phải rồi. Về diện mạo, ân công có thể nhờ thuật dị dung để biến đổi, nhưng rốt cuộc vẫn là một nam một nữ cận kề nhau. Dường như ân công quên, không lưu tâm đến điểm này?
Cao Phong giật mình :
- Nhân huynh nhắc thật đúng lúc. Phải rồi, đành cho nàng cải dạng nam trang. Có như thế mới không bị Giang hồ Thất sát phát hiện truy đuổi. Nhưng...
Âu Dương Thúy nhanh trí :
- Ân công không thể thay đổi y phục cho nàng. Tiện nữ có thể giúp.
Cao Phong cười gượng :
- Tại hạ và nàng vừa trải qua thảm họa, hiện không còn y phục nam nhân nào để nàng cải trang.
Phùng Xuyên lên tiếng :
- Bên dưới lớp đạo bào này, mỗ lúc nào cũng vận thêm một lớp y phục. Hay...
Cao Phong lắc đầu :
- Nhị vị đâu thể bôn tẩu dưới lớp đạo bào mà thoạt nhìn ai ai cũng nhận biết xuất xứ. Nhân huynh vẫn cần y phục cho chính nhân huynh.
Âu Dương Thúy bảo :
- Tiện nữ có cách. Địa hình nơi này bọn tiện nữ rất thông tuệ, chỉ cần cho Phùng đại ca cải dạng nữ nhân, chờ vượt quá ba mươi dặm sẽ có y phục thay đổi.
Phùng Xuyên gật gù :
- Âu cứu tử của ân công, mỗ có cải dạng nữ nhân cũng không hại gì. Mỗ và nàng kia sẽ tráo đổi y phục, vậy là ổn thỏa đôi bên.
Cao Phong nhìn họ, sau đó bảo Phùng Xuyên :
- Vậy phiền nhân huynh tìm chỗ khuất, trút bỏ y phục cho. Việc này càng thực hiện nhanh càng tốt.
Phùng Xuyên lập tức quay người, chạy đến chỗ lúc nãy y cùng Âu Dương Thúy ẩn nấp.
Cao Phong nghe tiếng Phùng Xuyên tuần tự trút bỏ lớp đạo bào bên ngoài, sau đó đến lớp y phục bên trong.
Từ chỗ ẩn, Phùng Xuyên ném bộ y phục ra :
- Mỗ vẫn chờ ở đây. Khi nào tráo xong y phục, nhân tiện mỗ khoác vào luôn.
Đón lấy bộ y phục được Phùng Xuyên ném ra, Cao Phong giũ nhẹ.
Chỉ mong lúc tỉnh lại, nàng không quá thất kinh khi nhận ra y phục đã đổi khác.
Đoạn trao y phục đó cho Âu Dương Thúy, Cao Phong bảo :
- Phiền cô nương thay đổi hộ cho, tại hạ tạm thời tìm chỗ ẩn vậy.
Và Cao Phong thản nhiên bỏ đi.
Nhưng kỳ thực, Cao Phong dù muốn hay không muốn cũng phải tìm chỗ ẩn sao cho có thể quan sát từng hành vi của mọi người. Nghĩa là nhất cử nhất động của Phùng Xuyên, của Âu Dương Thúy cần phải được Cao Phong giám sát.
Và Cao Phong phải nhịn cười khi lờ mờ nhìn thấy Phùng Xuyên dù đã nép sát vào một lùm cây vẫn phải ngồi cuộn tròn và dùng đạo bào để tạm che kín tấm thân lõa thể.
Tương tự, Cao Phong thấy Âu Dương Thúy tuy khẩn trương vẫn không bỏ sót bất kỳ hành vi nhỏ nào cho việc giúp Tạ Phương Yến thay đổi y phục.
Vậy là Cao Phong chỉ quá đa nghi, Âu Dương Thúy và Phùng Xuyên đều có thành ý khi đề xuất việc tráo đổi y phục.
Yên tâm, Cao Phong quay mặt đi, tránh việc nhìn quá lâu vào thân ngọc vóc ngà của Tạ Phương Yến.
Bất chợt, Cao Phong nghe từ miệng Âu Dương Thúy bỗng phát ra tiếng kêu khẽ :
- Úy.
Cao Phong kinh tâm, quay mặt lại.
Lúc này, Âu Dương Thúy ngoài việc lỡ lời bật ra tiếng kêu, vẫn nhanh nhẹn tiếp tục giúp Tạ Phương Yến, như không có chuyện gì xảy ra.
Cao Phong nhất mực sinh nghi. Nếu không vì lo ngại cho tấm thân trinh bạch của Tạ Phương Yến, có lẽ Cao Phong không chờ đợi nữa, sẽ lao ra ngay để hỏi nguyên do.
Nhưng Cao Phong cố kềm nén.
Kể cả lúc Âu Dương Thúy báo hiệu là đã xong, Cao Phong khi xuất hiện vẫn vờ làm ra vẻ không hề nghe Âu Dương Thúy có buột miệng kêu như vậy.
Cao Phong tự tay nhận lấy y phục của Tạ Phương Yến, vờ giũ nhẹ để đoán biết có vật gì của nàng bị Âu Dương Thúy bỏ quên trong bọc áo hay không? Lúc nãy, khi giũ bộ y phục của Phùng Xuyên, cũng là cách giúp Cao Phong dò xét.
Sau đó, Cao Phong ném bộ y phục của Tạ Phương Yến về phía Phùng Xuyên đang ẩn mình.
Mọi việc vẫn diễn ra bình thường, cho đến lúc Phùng Xuyên và Âu Dương Thúy định bỏ đi, Cao Phong vừa chực lên tiếng, quyết hỏi rõ về tiếng kêu khi nãy, thì kịp may Âu Dương Thúy bỗng lên tiếng trước :
- Ân công! Có chuyện này tiện nữ định không nói, nhưng nghĩ lại đành phải thổ lộ cho ân công biết.
Cao Phong thêm nghi hoặc khi thấy Âu Dương Thúy vừa đưa mắt nhìn về phía Tạ Phương Yến vừa nói :
- Chuyện nàng có bị trúng độc hay không, tiện nữ chỉ biết tin theo lời của ân công mà thôi. Riêng nàng cứ mãi hôn mê như thế này, tiện nữ biết, không phải do độc.
Cao Phong buột miệng :
- Không do độc? Cô nương đoán chắc? Chính tại hạ tận mắt nhìn thấy nàng bị hạ độc lẽ nào...
- Lâu lắm rồi, có lần tình cờ bọn đồ đệ tiện nữ có nghe lão Quan chủ lúc vui miệng thuật lại nhiều cố sự võ lâm, trong đó có nhắc đến một thứ tà thuật Tây Vực.
Phùng Xuyên chợt ứng tiếng kêu :
- Muội nhắc ta mới nhớ. Dường như đó là thuật Quỷ... Quỷ gì đó?
Cao Phong hoang mang :
- Là Quỷ Ấn Tu La công?
Phùng Xuyên lập tức lắc đầu :
- Nghe như không phải, không dài như vậy.
Âu Dương Thúy tỏ vẻ lo âu :
- Nếu ân công không biết, chứng tỏ nàng chưa từng đề cập đến?
Cao Phong cười gượng :
- Tạ hạ và nàng chỉ là bình thủy tương phùng, nào phải thâm giao để nàng có thể thố lộ mọi ẩn tình? Cụ thể, cô nương phát hiện điều gì?
Âu Dương Thúy đáp :
- Tuy không nhớ rõ cách gọi của tà thuật, có lẽ Phùng đại ca vẫn còn nhớ, lão bảo tà thuật này có phần giống môn công phu đã thất truyền của Trung Nguyên chúng ta, gọi là...
Lần thử hai Phùng Xuyên vọt miệng :
- Là Quy Tức đại pháp?
Âu Dương Thúy gật đầu :
- Không sai! Đó là Quy Tức đại pháp, có thể giúp người đã luyện, nếu gặp chuyện kinh biến, sẽ rơi vào giấc ngủ triền miên cho đến lúc tự tỉnh lại.
Lần thứ ba Phùng Xuyên kêu lên :
- Nhắc đến diệu dụng này, thật may, ta nhớ ra cách gọi của tà thuật Tây Vực rồi. Đó là Quỷ Miên.
Cao Phong ngơ ngác :
- Quỷ Miên? Chỉ để ngủ thôi ư? Vậy diệu dụng ở chỗ nào?
Âu Dương Thúy giải thích :
- Ân công cứ xem kinh mạch của nàng sẽ rõ. Nhịp nhẹ như tơ chứng tỏ huyệt mạch chỉ dẫn lưu có chừng mực, đủ duy trì sự sống, cho dù có bị thù nhân chôn sâu vào lòng đất, hoặc vô tình rơi vào chỗ hoàn toàn thiếu dương khí. Tà thuật này có chỗ khác biệt so với Quy Tức pháp là người lâm vào giấc ngủ say sau khi tỉnh dậy sẽ mất một phần tri giác, phải thật lâu mới từ từ khôi phục. Không như Quy Tức đại pháp vẫn giữ nguyên sự minh mẫn cho người đã luyện.
Cao Phong lo ngại :
- Muốn nàng tỉnh lại ngay được không?
Phùng Xuyên hiểu ý :
- Ân công sợ nàng kéo dài giấc ngủ càng giảm nhiều tri giác?
Cao Phong thừa nhận :
- Phải! Chưa lúc nào tại hạ cần nàng tỉnh táo như lúc này.
Âu Dương Thúy chợt nhìn Phùng Xuyên :
- Như đại ca vừa nhớ đến một nhân vật?
Phùng Xuyên cười gượng;.
- Muội lúc này cũng tinh nhanh hơn ta. Phải. Nhưng ta chỉ sợ ân công không thể đáp ứng yêu sách oái ăm và cổ quái của nhân vật này.
Cao Phong động tâm :
- Nhị vị muốn nói có một nhân vật sẽ giúp được nàng? Là ai? Yêu sách oái ăm như thế nào?
Phùng Xuyên phì cười :
- Gọi là oái oăm vì không phải ai cũng đáp ứng được yêu sách của mụ. Tuy vậy, bởi mụ có y thuật hơn người nên tính khí của mụ cũng khác người. Mụ chỉ thuận chữa trị cho những ai có thể đưa đến cho mụ mỗi lần như vậy là một cổ vật, cổ kiếm, cổ đao, cổ thư, cổ kính... Vật gì cũng được, miễn cổ là được.
Cao Phong chùng giọng :
- Muốn tìm mụ phải như thế nào?
Âu Dương Thúy lườm Phùng Xuyên, sau đó nhìn Cao Phong :
- Ân công chớ nghe theo Phùng đại ca. Vì thoạt nghe chữ “mụ” ai cũng nghĩ đó là người vừa khó coi vừa xấu tính. Kỳ thực, Thánh Thủ Nữ Y là một mỹ phụ trung niên có diện mạo dễ nhìn cho dù chưa một lần thành lập gia thất. Tính tình cũng dễ chịu, trừ những đòi hỏi quả là quá khó đối với những ai trong lúc cấp thời không thể tìm ra cổ vật.
Ngừng lời một lúc, Âu Dương Thúy tiếp :
- Tiện nữ từng nghĩ, một mỹ phụ như vậy, một Thánh Thủ Nữ Y như vậy, nếu chịu nhẫn nại cầu xin, lẽ nào Thánh Thủ Nữ Y không xiêu lòng, không thuận tình chữa trị, gọi là cứu nhân độ thế?
Cao Phong gật đầu :
- Tại hạ nghĩ, có lẽ cũng ổn thôi. Thánh Thủ Nữ Y ngụ ở đâu?
Phùng Xuyên đáp ngay :
- Đại Phúc sơn, cách đây khoảng năm trăm dặm về phía bắc.
Cao Phong lập tức nhấc Tạ Phương Yến lên :
- Rõ rồi! Tại hạ vội, xin đi trước. Cáo biệt!
Họ đáp lễ :
- Ân công bảo trọng!
- Cáo biệt ân công!
Và họ cũng đi.
Lúc biết họ đã đi khuất, Cao Phong lập tức cải dạng và dị dung cho bản thân, cho Tạ Phương Yến.
Tự mỉm cười hài lòng, Cao Phong sau đó lao đi.
Vút!


Đọc tiếp Hồi 23: Thánh nữ Bạch Liên Giáo
Quay lại Uy phong Cổ tự


Đọc thêm..

Hồi 21: Thảm trạng ở Cổ Thạch Quan


- Thoát rồi!
Với thanh chủy thủ vừa tình cờ cắm đúng một vào khe đá, Cao Phong nhờ đó vừa giữ được thân hình vừa cố nâng thân thể mảnh mai của Tạ Phương Yến lên cao để cả hai không bị dòng nước ngầm cuốn trôi, đồng thời để nàng có dịp bình tâm sau mộtlúc lâu lâm vào cảnh hoảng loạn.
Không nghe nàng đáp, Cao Phong lại lên tiếng :
- Theo dòng nước này nhất định chúng ta sẽ có lối thoát, hoặc một dòng suối một ghềnh thác nào đó. Chờ tại hạ nghỉ một lúc cho lại sức chúng ta sẽ đi. Và lần này, đương nhiên tại hạ sẽ không để dòng nước cuồng loạn cuốn trôi, cô nương cứ yên tâm.
Nàng vẫn không một lời hồi đáp.
Nghĩ ngay đến chuyện bất ổn, Cao Phong vội thu người lên cao, tỳ toàn thân vào điểm tựa duy nhất là thanh chủy thủ, cũng may đã cắm vững chắc vào khe đá.
Sau đó, Cao Phong tìm cách đưa mặt Tạ Phương Yến đến thật sát.
Nàng vẫn đang hô hấp, may quá, có lẽ vì bị dòng nước hung hãn dập vùi và nhiều phen nhấn chìm, nàng quá hoảng sợ nên hôn mê thế thôi, sinh mạng vẫn chưa đến nỗi nào ngoại trừ độc chất Tuyệt Mệnh sa vẫn tiềm tàng và chực chờ hủy diệt nàng.
Cao Phong lại loay hoay một lúc để sửa lại tư thế nâng giữ nàng.
Phải nâng đầu lên cao, chí ít là cao khỏi mặt nước, Cao Phong chỉ yên tâm khi rốt cuộc cũng thực hiện được điều này, dù chỉ bằng một tay, do tay còn lại vẫn luôn bám giữ vào thanh chủy thủ.
Phóng tầm mắt nhìn theo dòng nước, nhìn để nghe, để đoán, vì kỳ thực Cao Phong nào có nhìn thấy gì khi bao phủ xung quanh chỉ toàn là bóng tối thâm u.
Nước vẫn chảy xiết nhưng dường như xa thật xa phía trước đã có tiếng nước dội vào đá vọng về.
Ghềnh thác, đó là điều tuy Cao Phong có nghĩ đến, nhưng vào lúc này lại không hề mong đợi.
Rơi theo ghềnh thác, một mình Cao Phong thì không ngại. Bởi chỉ cần đừng hoảng loạn, đừng quá đụng sức chống chọi lại sức mạnh vô biên của ghềng thác tuôn đổ, trái lại chỉ cần nương theo nó, lấy sức của nước làm sức của mình, một mình Cao Phong vậy là thoát. Nhưng hiện tại Cao Phỏng phải gìn giữ sinh mạng cho Tạ Phương Yến, bằng mọi giá phải gìn giữ, và là một Tạ Phương Yến đã hôn mê bất động, muốn cả hai cùng thoát hiểm quả không phải điều dễ dàng.
Không dễ cũng phải thực hiện, khó đến mấy cũng phải mạo hiểm, Cao Phong chầm chậm hít vào một hơi thật dài, thật đầy và từ từ thu thanh chủy thủ về.
Thanh chủy thủ rời khe đá, lực giữ lại không còn, uy lực của dòng nước vậy được dịp biểu dương sức mạnh, tác động vào Cao Phong, cuốn Cao Phong đi.
Ào...
Không như lúc mới rơi vào dòng nước ngầm, Cao Phong và Tạ Phương Yến do không lường trước, không chuẩn bị trước nên mất thế chủ động, lần này dòng nước tuy vẫn chảy hung hãn nhưng đâu thể gây hoảng loạn, gây nguy hiểm cho Cao Phong.
Lợi dụng sức nước đẩy, Cao Phong chỉ cần giữ sao cho bản thân không bị nước nhận chìm hoặc cuộn xoáy, cũng luôn giữ cho đầu của Tạ Phương Yến ở trên cao, việc di chuyển vậy là dễ dàng, không tổn hao sức lực.
Chỉ thỉnh thoảng, để đừng trôi quá nhanh, dễ mất thế chủ động, Cao Phong mới phải nhờ vào thanh chủy thủ. Cắm loạn vào vách đá hai bên, tìm chỗ để thanh chủy thủ có thể cắm vào, giữ thân hình lại thoát sức cuốn của nước. Sau đó, mọi việc thế là bắt đầu trở lại Cùng với tiếng nước dội vào đá vang đến tai, càng lúc càng lớn, ánh sáng mờ nhạt từ phía trước cũng bắt đầu lọt vào mục quang của Cao Phong.
Đã đến chỗ dòng nước ngầm phải lộ mình hoàn toàn dưới ánh dương quang, cũng là thời điểm phải chống chọi với ghềnh thác sắp xảy đến cho Cao Phong.
Thu cất thanh chủy thủ vào người, sau đó Cao Phong ngoài việc vòng tay ôm thật sát Tạ Phương Yến vào người thì chỉ còn biết buông lỏng toàn thân, không vận lực, không phản kháng, phó thác tất cả cho số mệnh, chấp nhận uy lực thượng thừa của dòng nước càng lúc càng chảy xiết.
Thật nhanh, ánh sáng không đến thì thôi, một khi đã đến thì ngập tràn, cũng như toàn bộ thân thể của cả hai đang bị nước ở ghềnh thác ngập tràn hoàn toàn.
Nước tuôn đổ, cả hai cũng tuôn đổ. Nước rơi xuống nhanh thì cả hai cũng rơi xuống nhanh.
Cao Phong đã lường trước nên chấp nhận, miễn sao thân thể của cả hai đừng bị vỡ vụn, như nước ở ghềnh thác lúc rơi xuống chân đá cũng phải vỡ vụn.
Và Cao Phong đã định tâm, đến lúc tối hậu sẽ có phản ứng thích hợp. Còn bây giờ thì cứ chờ đã.
Chợt, mục quang của Cao Phong bỗng chạm vào sắc diện Tạ Phương Yến.
Nàng tái nhợt đến thảm.
Chưa đúng, nàng có diện mạo tím tái thì đúng hơn.
Không ổn rồi, Cao Phong thầm kêu, không thể duy trì thêm nữa tình trạng quá nguy hiểm này cho Tạ Phương Yến.
Đưa mắt lướt nhìn khắp nơi.
Đối diện ghềnh thác là một cội cây cao to. Rất tiếc, khoảng cách từ ghềnh thác đến thân cây lại xa đến mười trượng, một khoảng cách hoàn toàn vượt quá năng lực của Cao Phong.
Khoan đã, có một nhánh cây đủ lớn chợt vươn ra từ cội cây nọ. Vậy là khoảng cách chỉ còn bảy hoặc tám trượng, vẫn quá tầm sức của Cao Phong.
Có rồi, theo dòng nước đang tuôn đổ, chếch về phía bên tả là một mỏm đá vẫn may chưa bị nước phủ kín.
Đó là cứu cánh duy nhất cho Cao Phong lúc này.
Nào, hoặc ngay bây giờ hoặc không còn cơ hội nào nữa.
Vút!
Nương theo sức cuốn của nước, lấy sức nước làm sức mình, Cao Phong như Lý ngư đả đỉnh chợt quẫy người bật hướng về phía có mỏm đá.
Hít một hơi dài thanh khí, cho toàn bộ chân lực vận khởi, Cao Phong san sàng cho lần chạm chân vào mỏm đá.
Dồn toàn bộ chân khí xuống hạ bàn, Cao Phong giẫm hai chân lên mỏm đá.
Cao Phong nhún mình xuống và lập tức đưa chân khí ngược lên thượng bàn.
- Đi!
Chân khí dồn nén, được thoát ra một phần thành tiếng hét cực lớn va đầy quyết tâm. Toàn thân Cao Phong vậy là bật lao như được ai đó bật cung xạ tiễn, lao vút về phía có tàng cây, phần gần Cao Phong nhất có từ nhánh cây vươn ra nọ.
Cao Phong tính đúng, đà lao xuống mỏm đá không hề bị bỏ phí, đã được cộng vào đà lao đi cũng từ mỏm đá, hợp lực này vừa đủ cho Cao Phong vượt qua khoảng cách bảy trượng.
Sắp đến gần nhánh cây, cảm nhận nhánh cây khó chịu nổi nếu bất ngờ có trọng lượng của cả hai người cùng lúc dồn vào, Cao Phong vội lập lại những đông tác vừa thực hiện. Là đưa chân khí xuống hạ bàn, nhún mình khi chạm vào tàng lá không mấy dầy của nhánh cây, sau đó bật tung lên cao.
Rắc...
Nhánh cây bị gãy, nhưng trước đó nó vẫn kịp giúp Cao phong, tại chỗ cho Cao Phong mượn lực khi bắt đầu đẩy chân khí lên thượng bàn :
- Lên!
Chân khí lại thoát ra một ít, tạo thành tiếng quát đanh gọn vừa được Cao Phong phát ra.
Chiều cao của cội cây thu ngắn dần, ngược lại với thân hình của Cao Phong càng lúc càng lên cao.
Xào...
Xuyên qua tán lá dầy, nhân đó, Cao Phong xả khí, trụ vững thân hình ở giữa tàng cây.
Xong! Thoát hiểm! Bây giờ là lúc lo lắng cho Tạ Phương Yến.
Cao Phong cố nấn ná giữa tàng cây độ nửa tuần trà, sau đó, đặt nàng lên lưng, Cao Phong cõng nàng nhảy từ tàng cây nhảy xuống.
Vù...
Chợt....
- Úy! Lúc nãy diện mạo của ngươi rất tuấn tú, sao bỗng chốc lại hóa ra khó coi thế này?
Đó không phải là thanh âm của Tạ Phương Yến.
Thứ nhất, thanh âm đó là của nam nhân. Thứ hai, thanh âm phát ra từ nơi nào đó ở phía vách đá, không phải ở phía sau lưng Cao Phong và Tạ Phương Yến đang yên vị. Thứ ba, lúc nấn ná ở tàng cây, lúc dị dung để biến đổi diện mạo, Cao Phong vẫn quan sát và vẫn biết nàng cứ hôn mê trầm trầm, nàng làm gì có địp nhận ra có sự biến đổi diện mạo ở Cao Phong.
Cao Phong xạ mắt nhìn về phía vách đá, là vách đá đối diện với phía vẫn có ghềnh thác tuôn chảy.
Thấy rồi nửa kín nửa hở ở một động khẩu lưng chừng vách đá, đó là một đạo nhân vận đạo bào trắng như tuyết, rất dễ nhận thấy đo sắc phục khá tương phản với màu xám xịt của đá.
Đạo bào trắng rõ rồi, Cao Phong vậy là đoán ra xuất xứ lai lịch của đạo nhân. Đó là chưa kể lời phát thoại lúc mới rồi của đạo nhân không được phù hợp lắm với lời lẽ phát ra từ một bậc thanh tu.
Một đạo nhân không thể tùy tiện bảo diện mạo của ai đó là tuấn tú, càng không thể chưa gì đã khinh bỉ, chê bai một diện mạo khó coi, khó nhìn của người lần đầu tiên gặp mặt.
Một đạo nhân không đủ tư cách là một đạo nhân, đó chỉ có thể là...
Vút!
Cao Phong dịch chuyển phương vị, lại bật cao lên và bất ngờ hiện thân trước mặt gã đạo nhân nọ :
- Đạo hiệu của đạo trưởng họ Thạch là gì.
Đạo nhân tròn mắt :
- Ngươi nhận ra ta là người của Cổ Thạch quan? Ngươi là bằng hữu? Vậy cứ gọi ta là Thạch Bạch.
Cao Phong trầm giọng :
- Ở Cổ Thạch quan, nam thì có đạo hiệu bắt đầu bằng chữ Thạch, chữ Cổ dành cho nữ. Thạch Bạch ngươi là sư huynh hay sư đệ của Cổ Tuyết?
Đạo nhân Thạch Bạch thoáng nghi ngại :
- Ngươi quen biết Cổ sư tỷ? Giữa hai người phải chăng vì quen nhau nên đã có tình ý?
Cao Phong sa sầm nét mặt :
- Vì sao ngươi hỏi ta như thế?
Gã lùi lại :
- Vậy là đúng rồi! Thảo nào Cổ sư tỷ cứ khăng khăng không thuận tình gá nghĩa phu thê cùng Thạch Hạc đại sư huynh như sắp đặt của Quan chủ sư phụ! Hóa ra tâm tư của Cổ Tuyết sư tỷ từ lâu gửi cả cho ngươi, một kẻ có diện mạo tuấn tú hơn Thạch Hạc đại sư huynh bội phần?
Cao Phong chợt thở dài :
- Nếu là vậy, ta nào biết nói gì hơn. Mà này, sao ngươi đứng ở đây một mình?
Gã có sắc mặt nghi ngờ :
- Ta có nhiệm vụ canh phòng phía hậu Quan, phải chăng ngươi có ý xâm nhập và dò xét Cổ Thạch quan ta?
Cao Phong đưa tay lên vỗ trán :
- À! Ra là ngươi đang cảnh giới. Vậy đã đến lúc đổi phiên rồi sao? Có người đang đi đến gần kìa.
Nghe vậy, gã nửa muốn quay lại nhìn nửa không muốn :
- Sư phụ và toàn thể thúc bá đang mật nghị bên trong. Nào đã đến lúc ta được đổi phiên?
Cao Phong mỉm cười, lần này cố tình chỉ tay về phía sau gã :
- Ngươi không tin cũng không được. Nhìn kìa!
Gã quay lại nhìn.
Cao Phong nhẹ nhàng tiến đến gần gã.
- Hự!
Gã kêu và khuỵu xuống.
Cao Phong vội đặt Tạ Phương Yến xuống, cho dựa nửa người vào vách đá, sau đo lôi hình hài bất động của gã Thạch Bạch qua một bên, tìm chỗ giấu.
Chợt...
- Thạch Bạch! Việc cảnh giới thế nào? Ngươi không được sơ thất đấy.
Cao Phong nhíu mày tức bực. Nhưng Cao Phong vẫn phải lên tiếng nếu không muốn kẻ nào đó vừa lớn tiếng hỏi vì nghi ngờ phải hăm hở chạy đến dò xét, bởi y hỏi nhưng không có ai đáp lại Cao Phong cố giả giọng gã Thạch Bạch :
- Ta biết rồi. Sẽ không có sơ thất đâu.
Nhưng vẫn có một tình huống vì Cao Phong không biết nên không lường trước :
- Thạch Bạch! Theo môn quy, vì ngươi không tôn trọng, không gọi ta là sư huynh như mọi lần, ta phải xử phạt ngươi thôi.
Cao Phong chán ngán, đành vất gã Thạch Bạch qua một bên để nhanh nhẹn đặt Tạ Phương Yến lên vai.
Sau đó, Cao Phong lẳng lặng tụt người xuống theo vách đá.
- Ôi Thạch Bạch! Ai hạ thủ ngươi thế này? Hay vì sợ ta xử phạt, ngươi cố tình giả vờ?
Cao Phong hài lòng vì vẫn kịp thoát khỏi tầm mắt của kẻ tự dưng đến. Chỉ có điều đáng tiếc là Cao Phong vẫn chưa kịp xóa bỏ dấu vết, dễ dẫn đến nghi ngờ là ở trên động khẩu kia vừa có sự biến nảy sinh.
Đã lỡ rồi Cao Phong đành tiếp tục tụt ngươi xuống càng nhẹ nhàng càng êm thấm càng tốt.
Chợt...
- Hừ! Quả nhiên Thạch Bạch đã bị địch nhân bất ngờ hạ thủ. Không khéo việc mật nghị đã bị người phát hiện?
- Ai dám lẻn đến đây để hạ thủ, đại sư huynh? Không phải chính đại sư huynh đã hạ thủ, vì bấy lâu nay Thạch Bạch vẫn bênh Cổ Tuyết này?
Cao Phong lại nhíu mày, không ổn rồi, ngoài một người vừa phát hiện có sự biến xảy ra, chính là Thạch Hạc đại sư huynh của Thạch Bạch, giờ lại xuất hiện thêm Cổ Tuyết.
Cao Phong nào ngại cho dù có bị hai nhân vật này phát hiện, bất quá, hoặc là động thủ hoặc cứ bỏ chạy là cùng, cho dù đích thân Quan chủ Cổ Thạch quan có mặt vẫn không ai làm gì được Cao Phong. Chỉ tiếc, bên mình Cao Phong lại còn có Tạ Phương Yến, động thủ hay chạy, hai biện pháp này đều có phần bất lợi cho Cao Phong.
Đành ẩn nhẫn một lúc vậy, Cao Phong thu người, nép sát vào vách đá, nơi bị hõm vào sâu nhất.
- Cổ Tuyết muội chớ ngờ oan cho ta. Thủ pháp đã hạ thủ Thạch Bạch, muội thử nhìn xem, nào phải là thủ pháp của Cổ Thạch quan chúng ta?
- Muội không cần nhìn cũng có thể đoán đó là do đại sư huynh hạ thủ. Ngoài lý do như muội vừa nêu, chẳng phải gần đây đại sư huynh đã được thất thúc truyền thụ cho bí kỹ sao? Đại sự huynh nên thẳng thắn thừa nhận thì hơn.
- Tại sao ta phải thừa nhận một việc ta không hề làm? Cổ Tuyết muội! Muội căm ghét ta thế nào cũng đước nhưng chuyện này muội phải tin ta. Đã có kẻ lẻn hạ thủ Thạch Bạch, và kẻ đó nhất định là có ý đồ lẻn dò xét việc mật nghị của sư phụ và chư vị thúc bá. Ta phải cấp báo ngay kẻo muộn.
- Đứng lại! Đại sư huynh đi rồi, mọi tội lỗi ắt sẽ bị đại sư huynh đổ trút lên đầu muội. Dù có trăm miệng muội cũng không thể phân biện một khi cạnh muội là thảm ngộ của Thạch Bạch và muội hiện làm sư phụ tức giận.
- Vậy muội muốn sao? Ta đi, muội không tin. Nhưng để muội đi, ta càng không tin. Biết đâu muội không nhân dịp này đổ vấy tất cả cho ta, khiến hôn sự giữa ta và muội vốn được sư phụ chấp thuận nay sẽ bị thu hồi.
- Lại chuyện hôn sự? Đại sư huynh? Muội đã nói rồi, muội không hề chấp thuận luôn sự này, dù là với đại sư huynh nay với bất luận ai khác.
- Ta chỉ thuận miệng nhắc đến thôi! Vào lúc này, chuyện bất ổn đang xảy ra, ta còn tâm trí đâu để nghĩ đến hôn sự. Hãy lo chuyện trước mắt đã. Ta hoặc muội, hoặc cả hai, cần phải cấp báo ngay cho sư phụ.
- Muội sẽ đi! Nơi này vẫn cần người cảnh giới, trách nhiệm đó đương nhiên phải do đại sư huynh cáng đáng.
- Chậm đã! Muội không tìm cách đổ tội cho ta chứ?
- Muội không đổ tội cho ai cả. Chuyện thế nào, muội bảo thế ấy. Tội về ai, sẽ do đích thân sư phụ định đoạt.
- Vậy sao được? Tính khí sư phụ thế nào, hẳn muội phải rõ hơn ai hết. Chỉ cần nghe và biết có người hạ thủ Thạch Bạch, mọi giận dữ của sư phụ trước tiên sẽ trút lên người có trách nhiệm cảnh giới, và người đó sẽ là ta, sẽ là đại sư huynh ta.
- Đã biết rõ như vậy sao lúc này đại sư huynh cứ nằng nặc bảo muội phải lưu lại? Hóa ra đại sư huynh cũng muốn nhân dịp này trừng phạt muội, vì muội không thuận gá nghĩa cùng đại sư huynh?
- Ta không hề có ác ý đó. Ta chỉ lo cho toàn cục. Không như muội, muội chỉ lo cho bản thân muội.
- Đại sư huynh lo cho toàn cục? Muội tin được sao, một khi chính mắt muội thấy chỉ có một mình đại sư huynh bên cạnh thân hình bất động của Thạch Bạch? Ta không phải hạng đê tiện hạ lưu như muội nghĩ.
- Vậy thì ai? Ai đê tiện? Ai hạ lưu? Dường như đại sư huynh muốn ám chỉ muội? Có gì mà đại sư huynh phải ngập ngừng? Nếu đây là lần đầu tiên đại sư huynh thóa mạ ra miệng, có lẽ bấy lâu nay đại sư huynh vẫn ngấm ngầm thóa mạ như thế. Cũng không sao, muội tự biết muội hạ lưu, muội đê tiện. Đã vậy, sao đại sư huynh vẫn muốn cùng kẻ đê tiện, kẻ hạ lưu này kết nghĩa phu thê?
- Ta...
- Đại sư huynh thương hại? Đại sư huynh muốn cứu vớt một kẻ đã lỡ xuống bùn, muốn rửa sạch mọi nhơ bẩn cho kẻ đó? Hay đại sư huynh miễn cưỡng phải tỏ thái độ hào hiệp để lấy lòng sư phụ, để được sư phụ chân truyền toàn bộ tuyệt học?
- Ta không miễn cưỡng. Ta thật tâm với muội. Bấy lâu nay, vì tự biết ta không xứng với muội, nên chỉ ta dám chôn chặt vào lòng mọi tình ý của ta dành cho muội. Nào như muội, muội nào có chút hoài niệm về ta? Chỉ khi được sư phụ đề xuất về hôn sự, ta mới...
- Đại sư huynh nói dối! Sự thật thì, đại sư huynh đã biết tất cả đúng không? Đâu phải bỗng dưng sư phụ đề xuất chuyện hôn sự này vơi đại sư huynh?
- Ta...
- Đại sư huynh không cần giấu không cần tự dối lòng. Đại sư huynh đã biết tất cả!
- Ta...
- Hà... Đại sư huynh càng che giấu càng, khiến muội khó xử khó quyết định. Bây giờ thì thế này vậy, nếu đại sư huynh chịu thú nhận những gì đại sư huynh đã biết về muội, có lẽ muội sẽ chấp nhận hôn sự với đại sư huynh.
- Muội nói thật?
- Thật!
- Vậy ta nói. Đó là....! Mà thôi, ta nghĩ thà không nói còn hơn, nói ra chỉ thêm đau lòng.
- Đại sư huynh không muốn hôn sự sẽ xảy ra?
- Ta muốn, lúc nào ta cũng muốn. Chỉ có điều, muội đừng miễn cưỡng ta phải nói rõ sự thật chối tai.
- Sự thật gì?
- Là muội...
- Sao?
- Hừ. Vậy ta nói. Miễn muội đừng vì thế mà để tâm, chuyện gì đã qua hãy để nó qua..
- Là chuyện gì?
- Là muội đã thất thân cùng sư phụ.
- Đại sư huynh...
- Ta không muốn nói, không muốn nghe, cũng không muốn nhìn thấy gì cả. Nhưng từ khi trở về Tung Sơn, hai năm trước, ta phát hiện sư phụ luôn nhìn muội bằng ánh mắt không phải của sư phụ dành cho nữ đệ tử. Mà đó là cái nhìn ngưỡng mộ, cái nhìn chỉ muốn chiếm hữu. Ta đang nặng lòng với muội, ta quan tâm đến muội, đó là lý do ta phải phát hiện hành vi cục súc của sư phụ, lúc sư phụ chiếm đoạt, dày vò muội. Ta hận, ta ẩn nhẫn, vì biết một khi để lộ, ta ắt bị sư phụ sát hại. Cứ thế, ngày càng ngày ta càng nhìn thấy muội héo hắt dần, ta xót xa cho thân phận muội. Đôi lúc, ta nảy ý tưởng sẽ cùng muội đi thật xa, đi đâu cũng được, miễn là muội đừng mãi xa biến thành thú tiêu khiển của sư phụ mỗi khi sư phụ thèm muốn. Ta...
- Đại sư huynh thật sự muốn như thế, muốn đưa muội khỏi chốn bùn nhơ.
- Bất luận lúc nào, thời điểm nào hễ muội ưng thuận cùng ta ly khai, ta sẽ đưa muội đi.
- Đại sư huynh còn quên một điều.
- Điều gì?
- Đại sư huynh hận, muội cũng hận. Nhưng đi để quên hận là điều muội chưa hề nghĩ tới.
- Muội báo hận? Đối đầu với sư phụ là tự sát, muội không biết thế sao?
- Nghĩa là đại sư huynh không dám?
- Ta...
- Đại sư huynh luôn như thế, luôn thiếu quyết đoán như thế. Đó là lý do muội dù là liếp hoa tàn nhụy rữa nhưng vẫn không cam tâm chấp thuận chuyện hôn sự với đại sư huynh.
- Không phải! Chỉ cần muội nhận lời thì ta, dù muội có bảo nhảy vào vạc sôi chảo lửa ta vẫn không từ.
Vô tình được nghe một câu chuyện quá ư bi thảm, quá ư phũ phàng, Cao Phong mải nghe nên quên mất việc phải tìm cách lẻn đi.
Và diễn biến của câu chuyện đã dẫn đến một chiều hướng càng khiến Cao Phong khó thể lẻn đi hơn.
Đó là lúc Cao Phong nghe thanh âm của lão Quan chủ quát lên vang dội :
- Giỏi cho câu nhảy vào vạc sôi chảo lửa vẫn không từ. Thạch Hạc! Ngươi đáp nghĩa sư phụ thế ư?
Có tiếng Thạch Hạc thảng thốt :
- Sư phụ...
Lại có tiếng Cổ Tuyết phẫn hận :
- Đại sư huynh! Nếu đại sư huynh thật sự có thành ý, đây là lúc đại sư huynh phải giúp muội. Dâm lão khả ố. Ta quyết liều chết với lão.
Cao Phong thoáng phân vân khi nghe thanh âm của lão Quan chủ gầm quát :
- Dám tạo phản, nghiệt đồ phải chết Đỡ!
Vù... Ầm!
Nương theo mấy loạt chấn kình, Cao Phong lặng lẽ đưa Tạ Phương Yến rơi đi.
Trên động khẩu, vì toàn bộ sự việc đều bại lộ, Thạch Hạc đành liên tay liên thủ với Cổ Tuyết, đương đầu một cách vô vọng với một nhân vật từng là sư phụ của cả hai.
Vù... Ầm!
Ào... Ầm!

Đọc tiếp Hồi 22: Quỷ Môn
Quay lại Uy phong Cổ tự

Uy phong Cổ tự - Hồi 21 - Thảm trạng ở Cổ Thạch Quan

Hồi 21: Thảm trạng ở Cổ Thạch Quan


- Thoát rồi!
Với thanh chủy thủ vừa tình cờ cắm đúng một vào khe đá, Cao Phong nhờ đó vừa giữ được thân hình vừa cố nâng thân thể mảnh mai của Tạ Phương Yến lên cao để cả hai không bị dòng nước ngầm cuốn trôi, đồng thời để nàng có dịp bình tâm sau mộtlúc lâu lâm vào cảnh hoảng loạn.
Không nghe nàng đáp, Cao Phong lại lên tiếng :
- Theo dòng nước này nhất định chúng ta sẽ có lối thoát, hoặc một dòng suối một ghềnh thác nào đó. Chờ tại hạ nghỉ một lúc cho lại sức chúng ta sẽ đi. Và lần này, đương nhiên tại hạ sẽ không để dòng nước cuồng loạn cuốn trôi, cô nương cứ yên tâm.
Nàng vẫn không một lời hồi đáp.
Nghĩ ngay đến chuyện bất ổn, Cao Phong vội thu người lên cao, tỳ toàn thân vào điểm tựa duy nhất là thanh chủy thủ, cũng may đã cắm vững chắc vào khe đá.
Sau đó, Cao Phong tìm cách đưa mặt Tạ Phương Yến đến thật sát.
Nàng vẫn đang hô hấp, may quá, có lẽ vì bị dòng nước hung hãn dập vùi và nhiều phen nhấn chìm, nàng quá hoảng sợ nên hôn mê thế thôi, sinh mạng vẫn chưa đến nỗi nào ngoại trừ độc chất Tuyệt Mệnh sa vẫn tiềm tàng và chực chờ hủy diệt nàng.
Cao Phong lại loay hoay một lúc để sửa lại tư thế nâng giữ nàng.
Phải nâng đầu lên cao, chí ít là cao khỏi mặt nước, Cao Phong chỉ yên tâm khi rốt cuộc cũng thực hiện được điều này, dù chỉ bằng một tay, do tay còn lại vẫn luôn bám giữ vào thanh chủy thủ.
Phóng tầm mắt nhìn theo dòng nước, nhìn để nghe, để đoán, vì kỳ thực Cao Phong nào có nhìn thấy gì khi bao phủ xung quanh chỉ toàn là bóng tối thâm u.
Nước vẫn chảy xiết nhưng dường như xa thật xa phía trước đã có tiếng nước dội vào đá vọng về.
Ghềnh thác, đó là điều tuy Cao Phong có nghĩ đến, nhưng vào lúc này lại không hề mong đợi.
Rơi theo ghềnh thác, một mình Cao Phong thì không ngại. Bởi chỉ cần đừng hoảng loạn, đừng quá đụng sức chống chọi lại sức mạnh vô biên của ghềng thác tuôn đổ, trái lại chỉ cần nương theo nó, lấy sức của nước làm sức của mình, một mình Cao Phong vậy là thoát. Nhưng hiện tại Cao Phỏng phải gìn giữ sinh mạng cho Tạ Phương Yến, bằng mọi giá phải gìn giữ, và là một Tạ Phương Yến đã hôn mê bất động, muốn cả hai cùng thoát hiểm quả không phải điều dễ dàng.
Không dễ cũng phải thực hiện, khó đến mấy cũng phải mạo hiểm, Cao Phong chầm chậm hít vào một hơi thật dài, thật đầy và từ từ thu thanh chủy thủ về.
Thanh chủy thủ rời khe đá, lực giữ lại không còn, uy lực của dòng nước vậy được dịp biểu dương sức mạnh, tác động vào Cao Phong, cuốn Cao Phong đi.
Ào...
Không như lúc mới rơi vào dòng nước ngầm, Cao Phong và Tạ Phương Yến do không lường trước, không chuẩn bị trước nên mất thế chủ động, lần này dòng nước tuy vẫn chảy hung hãn nhưng đâu thể gây hoảng loạn, gây nguy hiểm cho Cao Phong.
Lợi dụng sức nước đẩy, Cao Phong chỉ cần giữ sao cho bản thân không bị nước nhận chìm hoặc cuộn xoáy, cũng luôn giữ cho đầu của Tạ Phương Yến ở trên cao, việc di chuyển vậy là dễ dàng, không tổn hao sức lực.
Chỉ thỉnh thoảng, để đừng trôi quá nhanh, dễ mất thế chủ động, Cao Phong mới phải nhờ vào thanh chủy thủ. Cắm loạn vào vách đá hai bên, tìm chỗ để thanh chủy thủ có thể cắm vào, giữ thân hình lại thoát sức cuốn của nước. Sau đó, mọi việc thế là bắt đầu trở lại Cùng với tiếng nước dội vào đá vang đến tai, càng lúc càng lớn, ánh sáng mờ nhạt từ phía trước cũng bắt đầu lọt vào mục quang của Cao Phong.
Đã đến chỗ dòng nước ngầm phải lộ mình hoàn toàn dưới ánh dương quang, cũng là thời điểm phải chống chọi với ghềnh thác sắp xảy đến cho Cao Phong.
Thu cất thanh chủy thủ vào người, sau đó Cao Phong ngoài việc vòng tay ôm thật sát Tạ Phương Yến vào người thì chỉ còn biết buông lỏng toàn thân, không vận lực, không phản kháng, phó thác tất cả cho số mệnh, chấp nhận uy lực thượng thừa của dòng nước càng lúc càng chảy xiết.
Thật nhanh, ánh sáng không đến thì thôi, một khi đã đến thì ngập tràn, cũng như toàn bộ thân thể của cả hai đang bị nước ở ghềnh thác ngập tràn hoàn toàn.
Nước tuôn đổ, cả hai cũng tuôn đổ. Nước rơi xuống nhanh thì cả hai cũng rơi xuống nhanh.
Cao Phong đã lường trước nên chấp nhận, miễn sao thân thể của cả hai đừng bị vỡ vụn, như nước ở ghềnh thác lúc rơi xuống chân đá cũng phải vỡ vụn.
Và Cao Phong đã định tâm, đến lúc tối hậu sẽ có phản ứng thích hợp. Còn bây giờ thì cứ chờ đã.
Chợt, mục quang của Cao Phong bỗng chạm vào sắc diện Tạ Phương Yến.
Nàng tái nhợt đến thảm.
Chưa đúng, nàng có diện mạo tím tái thì đúng hơn.
Không ổn rồi, Cao Phong thầm kêu, không thể duy trì thêm nữa tình trạng quá nguy hiểm này cho Tạ Phương Yến.
Đưa mắt lướt nhìn khắp nơi.
Đối diện ghềnh thác là một cội cây cao to. Rất tiếc, khoảng cách từ ghềnh thác đến thân cây lại xa đến mười trượng, một khoảng cách hoàn toàn vượt quá năng lực của Cao Phong.
Khoan đã, có một nhánh cây đủ lớn chợt vươn ra từ cội cây nọ. Vậy là khoảng cách chỉ còn bảy hoặc tám trượng, vẫn quá tầm sức của Cao Phong.
Có rồi, theo dòng nước đang tuôn đổ, chếch về phía bên tả là một mỏm đá vẫn may chưa bị nước phủ kín.
Đó là cứu cánh duy nhất cho Cao Phong lúc này.
Nào, hoặc ngay bây giờ hoặc không còn cơ hội nào nữa.
Vút!
Nương theo sức cuốn của nước, lấy sức nước làm sức mình, Cao Phong như Lý ngư đả đỉnh chợt quẫy người bật hướng về phía có mỏm đá.
Hít một hơi dài thanh khí, cho toàn bộ chân lực vận khởi, Cao Phong san sàng cho lần chạm chân vào mỏm đá.
Dồn toàn bộ chân khí xuống hạ bàn, Cao Phong giẫm hai chân lên mỏm đá.
Cao Phong nhún mình xuống và lập tức đưa chân khí ngược lên thượng bàn.
- Đi!
Chân khí dồn nén, được thoát ra một phần thành tiếng hét cực lớn va đầy quyết tâm. Toàn thân Cao Phong vậy là bật lao như được ai đó bật cung xạ tiễn, lao vút về phía có tàng cây, phần gần Cao Phong nhất có từ nhánh cây vươn ra nọ.
Cao Phong tính đúng, đà lao xuống mỏm đá không hề bị bỏ phí, đã được cộng vào đà lao đi cũng từ mỏm đá, hợp lực này vừa đủ cho Cao Phong vượt qua khoảng cách bảy trượng.
Sắp đến gần nhánh cây, cảm nhận nhánh cây khó chịu nổi nếu bất ngờ có trọng lượng của cả hai người cùng lúc dồn vào, Cao Phong vội lập lại những đông tác vừa thực hiện. Là đưa chân khí xuống hạ bàn, nhún mình khi chạm vào tàng lá không mấy dầy của nhánh cây, sau đó bật tung lên cao.
Rắc...
Nhánh cây bị gãy, nhưng trước đó nó vẫn kịp giúp Cao phong, tại chỗ cho Cao Phong mượn lực khi bắt đầu đẩy chân khí lên thượng bàn :
- Lên!
Chân khí lại thoát ra một ít, tạo thành tiếng quát đanh gọn vừa được Cao Phong phát ra.
Chiều cao của cội cây thu ngắn dần, ngược lại với thân hình của Cao Phong càng lúc càng lên cao.
Xào...
Xuyên qua tán lá dầy, nhân đó, Cao Phong xả khí, trụ vững thân hình ở giữa tàng cây.
Xong! Thoát hiểm! Bây giờ là lúc lo lắng cho Tạ Phương Yến.
Cao Phong cố nấn ná giữa tàng cây độ nửa tuần trà, sau đó, đặt nàng lên lưng, Cao Phong cõng nàng nhảy từ tàng cây nhảy xuống.
Vù...
Chợt....
- Úy! Lúc nãy diện mạo của ngươi rất tuấn tú, sao bỗng chốc lại hóa ra khó coi thế này?
Đó không phải là thanh âm của Tạ Phương Yến.
Thứ nhất, thanh âm đó là của nam nhân. Thứ hai, thanh âm phát ra từ nơi nào đó ở phía vách đá, không phải ở phía sau lưng Cao Phong và Tạ Phương Yến đang yên vị. Thứ ba, lúc nấn ná ở tàng cây, lúc dị dung để biến đổi diện mạo, Cao Phong vẫn quan sát và vẫn biết nàng cứ hôn mê trầm trầm, nàng làm gì có địp nhận ra có sự biến đổi diện mạo ở Cao Phong.
Cao Phong xạ mắt nhìn về phía vách đá, là vách đá đối diện với phía vẫn có ghềnh thác tuôn chảy.
Thấy rồi nửa kín nửa hở ở một động khẩu lưng chừng vách đá, đó là một đạo nhân vận đạo bào trắng như tuyết, rất dễ nhận thấy đo sắc phục khá tương phản với màu xám xịt của đá.
Đạo bào trắng rõ rồi, Cao Phong vậy là đoán ra xuất xứ lai lịch của đạo nhân. Đó là chưa kể lời phát thoại lúc mới rồi của đạo nhân không được phù hợp lắm với lời lẽ phát ra từ một bậc thanh tu.
Một đạo nhân không thể tùy tiện bảo diện mạo của ai đó là tuấn tú, càng không thể chưa gì đã khinh bỉ, chê bai một diện mạo khó coi, khó nhìn của người lần đầu tiên gặp mặt.
Một đạo nhân không đủ tư cách là một đạo nhân, đó chỉ có thể là...
Vút!
Cao Phong dịch chuyển phương vị, lại bật cao lên và bất ngờ hiện thân trước mặt gã đạo nhân nọ :
- Đạo hiệu của đạo trưởng họ Thạch là gì.
Đạo nhân tròn mắt :
- Ngươi nhận ra ta là người của Cổ Thạch quan? Ngươi là bằng hữu? Vậy cứ gọi ta là Thạch Bạch.
Cao Phong trầm giọng :
- Ở Cổ Thạch quan, nam thì có đạo hiệu bắt đầu bằng chữ Thạch, chữ Cổ dành cho nữ. Thạch Bạch ngươi là sư huynh hay sư đệ của Cổ Tuyết?
Đạo nhân Thạch Bạch thoáng nghi ngại :
- Ngươi quen biết Cổ sư tỷ? Giữa hai người phải chăng vì quen nhau nên đã có tình ý?
Cao Phong sa sầm nét mặt :
- Vì sao ngươi hỏi ta như thế?
Gã lùi lại :
- Vậy là đúng rồi! Thảo nào Cổ sư tỷ cứ khăng khăng không thuận tình gá nghĩa phu thê cùng Thạch Hạc đại sư huynh như sắp đặt của Quan chủ sư phụ! Hóa ra tâm tư của Cổ Tuyết sư tỷ từ lâu gửi cả cho ngươi, một kẻ có diện mạo tuấn tú hơn Thạch Hạc đại sư huynh bội phần?
Cao Phong chợt thở dài :
- Nếu là vậy, ta nào biết nói gì hơn. Mà này, sao ngươi đứng ở đây một mình?
Gã có sắc mặt nghi ngờ :
- Ta có nhiệm vụ canh phòng phía hậu Quan, phải chăng ngươi có ý xâm nhập và dò xét Cổ Thạch quan ta?
Cao Phong đưa tay lên vỗ trán :
- À! Ra là ngươi đang cảnh giới. Vậy đã đến lúc đổi phiên rồi sao? Có người đang đi đến gần kìa.
Nghe vậy, gã nửa muốn quay lại nhìn nửa không muốn :
- Sư phụ và toàn thể thúc bá đang mật nghị bên trong. Nào đã đến lúc ta được đổi phiên?
Cao Phong mỉm cười, lần này cố tình chỉ tay về phía sau gã :
- Ngươi không tin cũng không được. Nhìn kìa!
Gã quay lại nhìn.
Cao Phong nhẹ nhàng tiến đến gần gã.
- Hự!
Gã kêu và khuỵu xuống.
Cao Phong vội đặt Tạ Phương Yến xuống, cho dựa nửa người vào vách đá, sau đo lôi hình hài bất động của gã Thạch Bạch qua một bên, tìm chỗ giấu.
Chợt...
- Thạch Bạch! Việc cảnh giới thế nào? Ngươi không được sơ thất đấy.
Cao Phong nhíu mày tức bực. Nhưng Cao Phong vẫn phải lên tiếng nếu không muốn kẻ nào đó vừa lớn tiếng hỏi vì nghi ngờ phải hăm hở chạy đến dò xét, bởi y hỏi nhưng không có ai đáp lại Cao Phong cố giả giọng gã Thạch Bạch :
- Ta biết rồi. Sẽ không có sơ thất đâu.
Nhưng vẫn có một tình huống vì Cao Phong không biết nên không lường trước :
- Thạch Bạch! Theo môn quy, vì ngươi không tôn trọng, không gọi ta là sư huynh như mọi lần, ta phải xử phạt ngươi thôi.
Cao Phong chán ngán, đành vất gã Thạch Bạch qua một bên để nhanh nhẹn đặt Tạ Phương Yến lên vai.
Sau đó, Cao Phong lẳng lặng tụt người xuống theo vách đá.
- Ôi Thạch Bạch! Ai hạ thủ ngươi thế này? Hay vì sợ ta xử phạt, ngươi cố tình giả vờ?
Cao Phong hài lòng vì vẫn kịp thoát khỏi tầm mắt của kẻ tự dưng đến. Chỉ có điều đáng tiếc là Cao Phong vẫn chưa kịp xóa bỏ dấu vết, dễ dẫn đến nghi ngờ là ở trên động khẩu kia vừa có sự biến nảy sinh.
Đã lỡ rồi Cao Phong đành tiếp tục tụt ngươi xuống càng nhẹ nhàng càng êm thấm càng tốt.
Chợt...
- Hừ! Quả nhiên Thạch Bạch đã bị địch nhân bất ngờ hạ thủ. Không khéo việc mật nghị đã bị người phát hiện?
- Ai dám lẻn đến đây để hạ thủ, đại sư huynh? Không phải chính đại sư huynh đã hạ thủ, vì bấy lâu nay Thạch Bạch vẫn bênh Cổ Tuyết này?
Cao Phong lại nhíu mày, không ổn rồi, ngoài một người vừa phát hiện có sự biến xảy ra, chính là Thạch Hạc đại sư huynh của Thạch Bạch, giờ lại xuất hiện thêm Cổ Tuyết.
Cao Phong nào ngại cho dù có bị hai nhân vật này phát hiện, bất quá, hoặc là động thủ hoặc cứ bỏ chạy là cùng, cho dù đích thân Quan chủ Cổ Thạch quan có mặt vẫn không ai làm gì được Cao Phong. Chỉ tiếc, bên mình Cao Phong lại còn có Tạ Phương Yến, động thủ hay chạy, hai biện pháp này đều có phần bất lợi cho Cao Phong.
Đành ẩn nhẫn một lúc vậy, Cao Phong thu người, nép sát vào vách đá, nơi bị hõm vào sâu nhất.
- Cổ Tuyết muội chớ ngờ oan cho ta. Thủ pháp đã hạ thủ Thạch Bạch, muội thử nhìn xem, nào phải là thủ pháp của Cổ Thạch quan chúng ta?
- Muội không cần nhìn cũng có thể đoán đó là do đại sư huynh hạ thủ. Ngoài lý do như muội vừa nêu, chẳng phải gần đây đại sư huynh đã được thất thúc truyền thụ cho bí kỹ sao? Đại sự huynh nên thẳng thắn thừa nhận thì hơn.
- Tại sao ta phải thừa nhận một việc ta không hề làm? Cổ Tuyết muội! Muội căm ghét ta thế nào cũng đước nhưng chuyện này muội phải tin ta. Đã có kẻ lẻn hạ thủ Thạch Bạch, và kẻ đó nhất định là có ý đồ lẻn dò xét việc mật nghị của sư phụ và chư vị thúc bá. Ta phải cấp báo ngay kẻo muộn.
- Đứng lại! Đại sư huynh đi rồi, mọi tội lỗi ắt sẽ bị đại sư huynh đổ trút lên đầu muội. Dù có trăm miệng muội cũng không thể phân biện một khi cạnh muội là thảm ngộ của Thạch Bạch và muội hiện làm sư phụ tức giận.
- Vậy muội muốn sao? Ta đi, muội không tin. Nhưng để muội đi, ta càng không tin. Biết đâu muội không nhân dịp này đổ vấy tất cả cho ta, khiến hôn sự giữa ta và muội vốn được sư phụ chấp thuận nay sẽ bị thu hồi.
- Lại chuyện hôn sự? Đại sư huynh? Muội đã nói rồi, muội không hề chấp thuận luôn sự này, dù là với đại sư huynh nay với bất luận ai khác.
- Ta chỉ thuận miệng nhắc đến thôi! Vào lúc này, chuyện bất ổn đang xảy ra, ta còn tâm trí đâu để nghĩ đến hôn sự. Hãy lo chuyện trước mắt đã. Ta hoặc muội, hoặc cả hai, cần phải cấp báo ngay cho sư phụ.
- Muội sẽ đi! Nơi này vẫn cần người cảnh giới, trách nhiệm đó đương nhiên phải do đại sư huynh cáng đáng.
- Chậm đã! Muội không tìm cách đổ tội cho ta chứ?
- Muội không đổ tội cho ai cả. Chuyện thế nào, muội bảo thế ấy. Tội về ai, sẽ do đích thân sư phụ định đoạt.
- Vậy sao được? Tính khí sư phụ thế nào, hẳn muội phải rõ hơn ai hết. Chỉ cần nghe và biết có người hạ thủ Thạch Bạch, mọi giận dữ của sư phụ trước tiên sẽ trút lên người có trách nhiệm cảnh giới, và người đó sẽ là ta, sẽ là đại sư huynh ta.
- Đã biết rõ như vậy sao lúc này đại sư huynh cứ nằng nặc bảo muội phải lưu lại? Hóa ra đại sư huynh cũng muốn nhân dịp này trừng phạt muội, vì muội không thuận gá nghĩa cùng đại sư huynh?
- Ta không hề có ác ý đó. Ta chỉ lo cho toàn cục. Không như muội, muội chỉ lo cho bản thân muội.
- Đại sư huynh lo cho toàn cục? Muội tin được sao, một khi chính mắt muội thấy chỉ có một mình đại sư huynh bên cạnh thân hình bất động của Thạch Bạch? Ta không phải hạng đê tiện hạ lưu như muội nghĩ.
- Vậy thì ai? Ai đê tiện? Ai hạ lưu? Dường như đại sư huynh muốn ám chỉ muội? Có gì mà đại sư huynh phải ngập ngừng? Nếu đây là lần đầu tiên đại sư huynh thóa mạ ra miệng, có lẽ bấy lâu nay đại sư huynh vẫn ngấm ngầm thóa mạ như thế. Cũng không sao, muội tự biết muội hạ lưu, muội đê tiện. Đã vậy, sao đại sư huynh vẫn muốn cùng kẻ đê tiện, kẻ hạ lưu này kết nghĩa phu thê?
- Ta...
- Đại sư huynh thương hại? Đại sư huynh muốn cứu vớt một kẻ đã lỡ xuống bùn, muốn rửa sạch mọi nhơ bẩn cho kẻ đó? Hay đại sư huynh miễn cưỡng phải tỏ thái độ hào hiệp để lấy lòng sư phụ, để được sư phụ chân truyền toàn bộ tuyệt học?
- Ta không miễn cưỡng. Ta thật tâm với muội. Bấy lâu nay, vì tự biết ta không xứng với muội, nên chỉ ta dám chôn chặt vào lòng mọi tình ý của ta dành cho muội. Nào như muội, muội nào có chút hoài niệm về ta? Chỉ khi được sư phụ đề xuất về hôn sự, ta mới...
- Đại sư huynh nói dối! Sự thật thì, đại sư huynh đã biết tất cả đúng không? Đâu phải bỗng dưng sư phụ đề xuất chuyện hôn sự này vơi đại sư huynh?
- Ta...
- Đại sư huynh không cần giấu không cần tự dối lòng. Đại sư huynh đã biết tất cả!
- Ta...
- Hà... Đại sư huynh càng che giấu càng, khiến muội khó xử khó quyết định. Bây giờ thì thế này vậy, nếu đại sư huynh chịu thú nhận những gì đại sư huynh đã biết về muội, có lẽ muội sẽ chấp nhận hôn sự với đại sư huynh.
- Muội nói thật?
- Thật!
- Vậy ta nói. Đó là....! Mà thôi, ta nghĩ thà không nói còn hơn, nói ra chỉ thêm đau lòng.
- Đại sư huynh không muốn hôn sự sẽ xảy ra?
- Ta muốn, lúc nào ta cũng muốn. Chỉ có điều, muội đừng miễn cưỡng ta phải nói rõ sự thật chối tai.
- Sự thật gì?
- Là muội...
- Sao?
- Hừ. Vậy ta nói. Miễn muội đừng vì thế mà để tâm, chuyện gì đã qua hãy để nó qua..
- Là chuyện gì?
- Là muội đã thất thân cùng sư phụ.
- Đại sư huynh...
- Ta không muốn nói, không muốn nghe, cũng không muốn nhìn thấy gì cả. Nhưng từ khi trở về Tung Sơn, hai năm trước, ta phát hiện sư phụ luôn nhìn muội bằng ánh mắt không phải của sư phụ dành cho nữ đệ tử. Mà đó là cái nhìn ngưỡng mộ, cái nhìn chỉ muốn chiếm hữu. Ta đang nặng lòng với muội, ta quan tâm đến muội, đó là lý do ta phải phát hiện hành vi cục súc của sư phụ, lúc sư phụ chiếm đoạt, dày vò muội. Ta hận, ta ẩn nhẫn, vì biết một khi để lộ, ta ắt bị sư phụ sát hại. Cứ thế, ngày càng ngày ta càng nhìn thấy muội héo hắt dần, ta xót xa cho thân phận muội. Đôi lúc, ta nảy ý tưởng sẽ cùng muội đi thật xa, đi đâu cũng được, miễn là muội đừng mãi xa biến thành thú tiêu khiển của sư phụ mỗi khi sư phụ thèm muốn. Ta...
- Đại sư huynh thật sự muốn như thế, muốn đưa muội khỏi chốn bùn nhơ.
- Bất luận lúc nào, thời điểm nào hễ muội ưng thuận cùng ta ly khai, ta sẽ đưa muội đi.
- Đại sư huynh còn quên một điều.
- Điều gì?
- Đại sư huynh hận, muội cũng hận. Nhưng đi để quên hận là điều muội chưa hề nghĩ tới.
- Muội báo hận? Đối đầu với sư phụ là tự sát, muội không biết thế sao?
- Nghĩa là đại sư huynh không dám?
- Ta...
- Đại sư huynh luôn như thế, luôn thiếu quyết đoán như thế. Đó là lý do muội dù là liếp hoa tàn nhụy rữa nhưng vẫn không cam tâm chấp thuận chuyện hôn sự với đại sư huynh.
- Không phải! Chỉ cần muội nhận lời thì ta, dù muội có bảo nhảy vào vạc sôi chảo lửa ta vẫn không từ.
Vô tình được nghe một câu chuyện quá ư bi thảm, quá ư phũ phàng, Cao Phong mải nghe nên quên mất việc phải tìm cách lẻn đi.
Và diễn biến của câu chuyện đã dẫn đến một chiều hướng càng khiến Cao Phong khó thể lẻn đi hơn.
Đó là lúc Cao Phong nghe thanh âm của lão Quan chủ quát lên vang dội :
- Giỏi cho câu nhảy vào vạc sôi chảo lửa vẫn không từ. Thạch Hạc! Ngươi đáp nghĩa sư phụ thế ư?
Có tiếng Thạch Hạc thảng thốt :
- Sư phụ...
Lại có tiếng Cổ Tuyết phẫn hận :
- Đại sư huynh! Nếu đại sư huynh thật sự có thành ý, đây là lúc đại sư huynh phải giúp muội. Dâm lão khả ố. Ta quyết liều chết với lão.
Cao Phong thoáng phân vân khi nghe thanh âm của lão Quan chủ gầm quát :
- Dám tạo phản, nghiệt đồ phải chết Đỡ!
Vù... Ầm!
Nương theo mấy loạt chấn kình, Cao Phong lặng lẽ đưa Tạ Phương Yến rơi đi.
Trên động khẩu, vì toàn bộ sự việc đều bại lộ, Thạch Hạc đành liên tay liên thủ với Cổ Tuyết, đương đầu một cách vô vọng với một nhân vật từng là sư phụ của cả hai.
Vù... Ầm!
Ào... Ầm!

Đọc tiếp Hồi 22: Quỷ Môn
Quay lại Uy phong Cổ tự
Đọc thêm..

Hồi 20: Tuyệt mệnh độc sa

Vừa thay đổi y phục xong, chưa kịp trổ tài dị dung để đổi khác diện mạo.
Cao Phong giật thót mình. Vì từ phía cuối động, rõ ràng lúc quay vào Cao Phong đã dò xét và biết là không có người, nhưng lúc này chợt có một thanh âm vang lên :
- Ngươi đúng là Cừu Hận.
Cao Phong bàng hoàng như đang thực hiện hành vi mờ ám chợt bị ai đó bắt quả tang.
Thanh âm nọ lại vang lên :
- Ta có thể giết ngươi, nếu ta muốn. Nhưng bây giờ thì chưa. Hãy từ từ quay mặt lại đi nào.
Cao Phong nào dám phản kháng. Vừa từ từ quay lại, Cao Phong vừa tìm cách dò xét :
- Cô nương đến tự lúc nào? Thân pháp của cô nương quả vô lượng.
Đáp lại thanh âm nọ đúng là thanh âm của một bậc nữ nhi, Cao Phong chỉ nghe tiếng hừ mũi :
- Bất tất phải tán dương ngươi khá khen ta không ngại, Còn là ngươi xin miễn cho ta không thích bị xỏ mũi. Còn bây giờ ta biết trong người ngươi còn còn có sẵn hỏa tạp, hãy lấy ra, chầm chậm thôi và bật lên nào.
Ở cuối động tuy tối âm u nhưng từ đó lại có luồng gió nhẹ thổi ngược qua.
Cao Phong từ từ lấy hỏa tập vừa thở dài :
- Không ngờ ở cuối động lại có lối thông ra ngoài, Cao mỗ quả sơ xuất chết người.
Nữ lang vẫn từ chỗ nấp bật lên tiếng cười lạnh :
- Nhân vô thập toàn! Có trách hãy tự trách thân. Trước đó ta đã thấy ngươi từ nơi này đi ra. Chờ ngươi đi khuất ta lẻn vào phát hiện đây sẵn có bộ y phục. Tương kế tựu kế, ta chờ ngươi quay lại. Vậy ngươi có hai, không phải chỉ có một sơ xuất. Bật hỏa tập lên!
Cao Phong lại thở dài khi bắt đầu bật hỏa tập.
Xoạch!
Một tia lửa nhoáng lên, chỉ có thế mà thôi, không hề có bất kỳ ngọn lửa nào bùng cháy nhưng đáng lý nó phải cháy.
Nữ lang nọ cao giọng :
- Chớ giở trò với ta, bằng không có lẻ ngươi tự hiểu biết, nếu bị ta dùng độc mưa hại, hậu quả sẽ như thế nào?
Cao Phong biến sắc :
- Cô nương xin chớ hiểu lầm. Thật không đúng lúc, hỏa tập của Cao mỗ đã hoàn toàn cạn kiệt, không thể phát hỏa được.
- Hết sử dụng được ư? Ngươi lắm mưu nhiều mẹo như ngươi lẽ nào lại sơ xuất sơ đẳng như vậy? Hết hay còn, lần cuối cùng ngươi sử dụng tự ngươi phải phát hiện ra chứ?
Cao Phong kêu lên :
- Cô nương đừng quá đa nghi! Chẳng phải cô nương vừa nói, nhân vô thập toàn đó sao? Cao mỗ có thể lập thệ, là không nửa lời dối gạt cô nương.
Nữ lang xì dài :
- Thật khó tin tưởng gì ngươi nói, dù có lập thệ cũng vô ích. Ta...
Cao Phong bỗng gầm lên :
- Nỡ nào cô nương thi độc? Cao mỗ có oán thù gì với cô nương?
Nữ lang kêu lên :
- Ô hay! Ta chỉ nói thế thôi, ta đâu đã dụng độc? Sao ngươi... Úy! Có độc khí xuất hiện thật? Ngươi...
Nữ lang nọ đột nhiên yên lặng. Cả Cao Phong cũng yên lặng.
Vậy là toàn bộ động thất âm u đều chìm trong sự tĩnh lặng. Một sự tĩnh lặng mang đầy bầu tử khí.
Sau đó không lâu từ phía ngoài động thất bỗng vang vào một tràng cười rùng rợn :
- Vĩnh biệt hai người! Một gã không biết tự lượng sức, dám đối đầu với bổn cung, cùng một ả bỗng dưng đâm đầu vào tử địa. Ha... Ha...
Và...
Rào... rào...
Ầm!
Những tiếng động ầm ầm không ngừng vang lên, cho thấy động khẩu đã bị chủ nhân của tràng cười rùng rợn động đất đá đã bị phong bế hoàn toàn, giấu kín bên trong là âm mưu hại nhân tàn khốc.
Một lúc sau đó, khi tiếng động từ phía ngoài đã hoàn toàn ngưng hẳn trong động thất vẫn bị bầu tử khí tĩnh lặng bao trùm.
Cũng như màn đêm đen đang được việc phủ trùm toàn bộ động thất. Đến một tiếng thở nhẹ cũng không có.
Cao Phong và nữ lang nọ cả hai đã bị chết?
Chưa! Ít nhất là có một người chưa chết.
Thanh âm thì thào của nữ nhân nọ chợt văng vẳng xuất hiện :
- Tuyệt Mệnh sa! Thần Bí cung quả tàn độc... Mạng ta hỏng thật rồi. Hai mươi ngày là cùng...Nếu không bị chết ngạt, chết khát chết đói, ta cũng bị Tuyệt Mệnh sa hủy diệt...
Và kịp hô hấp trì trệ của nữ lang bắt đầu hữu hiệu, lấp đầy khoảng không gian tĩnh lặng đã ngự trị ở đây một lúc lâu :
- Hừ.. ừ..! Hừ.. ừ.....
Tiếp đó, nữ lang gượng kêu :
- Cao Phong! Cao Phong hay Cừu Hận gì đó, người chết thật rồi sao?
Không có tiếng Cao Phong vang lên, đến một tiếng hô hấp cũng không có.
Nữ lang chợt ai oán :
- Vậy là ngươi đã chết! Bây giờ chỉ có vong hồn ngươi tồn tại! Vậy ngươi hãy hiểu cho, ngươi chết vì Tuyệt Mệnh sa của Thần Bí cung... không phải ta, không phải Tạ Phương Yến hại ngươi...
Vẫn không có thanh âm hồi đáp, vì người đã chết làm sao hồi đáp được?
Nữ lang nọ, ngươi vừa tự xưng là Tạ Phương Yến chợt than thở, thút thít :
- Nhưng dẫu sao cũng là ta hại ngươi. Ta cũng sơ xuất, cũng vấp một sơ xuất chết người. Lúc vào đây, ta có nghe tiếng động lạ phải chi ta cảnh giác hơn, phải chi ta đừng... háo hức tìm hiểu ngươi, xem ngươi có phải là Cừu Hận ta từng biết, từng chịu chung hoạn nạn, có lẽ, có lẽ...
- Cô nương là Tạ Phương Yến?
Thanh âm của Cao Phong tuy vang lên khẽ nhưng vì quá bất ngờ nên nữ lang nọ bất ngờ phải bật thét lên :
- Ma!
- Suỵt! Khẽ thôi! Là tại hạ đây, tại hạ chưa chết, tại hạ cũng chưa thể hóa thành ma. Nào, đáp đi!
Thanh âm của nữ lang lại kêu lên, lần này lại kinh ngạc, vì ngỡ ngàng, vì bán tín bán nghi :
- Ngươi không ngại độc? Tuyệt Mệnh sa cũng không hại được ngươi? Hóa ra ngươi chỉ giả vờ sợ hãi khi nghe ta dọa sẽ dùng độc?
Cao Phong thở hắc ra :
- Cô nương nhiều lời quá, trong khi tại hạ chỉ mong cô nương đáp lại chỉ một câu, nhưng vẫn mảy may không nói.
Nàng thở dài :
- Đương nhiên Tạ Phương Yến chính là ta. Sao? Hay luôn ngươi vẫn luôn thói đa nghi, nghĩ ta không phải Tạ Phương Yến.
Không giải thích, không biện bạch, Cao Phong chợt hỏi :
- Có biết Tạ Phương Điền không?
Nàng kêu :
- Đó là gia huynh! Sao ngươi biết ta có một bào huynh Tạ Phương Điền? Là gia huynh nói? Ngươi gặp gia huynh lúc nào? Có đến hai năm hơn ta không được tin tức nào của gia huynh. Kìa ngươi nói đi, nói gì đi chứ!
Vẫn không giải đáp lẫn giải thích Cao Phong chỉ hỏi và hỏi :
- Cô nương thật sự đã bị Tuyệt Mệnh sa gia hại?
Nàng thở hắc ra :
- Điều ta mong mỏi ngươi không đáp ứng. Ngươi hỏi điều này để làm gì? Phải, ta đã trúng độc. Hoặc giả ngươi muốn giúp ta giải độc?
- Muốn giải độc cần phải làm thế nào?
Nàng động tâm :
- Nghĩa là ngươi... ngươi có giải dược?
- Giải dược! Tại hạ không có. Nhưng tại hạ biết rõ ai đang giải dược.
Nàng nửa thất vọng, nửa phấn khích :
- Ngươi không có thật? Vậy thì ai? Ngươi có quen biết à?
- Không quen, nhưng biết. Thời gian bao lâu chất độc sẽ phát tác. Có phải là hai mươi ngày như cô nương khi nãy có nói?
- Phải! Chỉ có hai mươi ngày.
- Nếu trong thời gian đó không tìm thấy giải dược. Liệu...
Nàng nóng nãy ngắt lời :
- Thất khiếu xuất huyết! Chết! Còn liệu với không liệu gì nữa?
- Tại hạ muốn hỏi, liệu có cách nào giúp thời hạn kéo dài?
- Điều đó ư? Có!
- Có! Bằng cách nào?
- Xuống Quỷ Môn quan bảo lão Diêm vương gia hạn tứ kỳ.
Cao Phong đứng lên, chậm rải tiến về phía nàng.
Nghe tiếng bước chân di chuyển, nàng sinh nghi :
- Ngươi định làm gì?
- Tìm lối thoát!
- Tìm lối thoát? Thật ư? sao ngươi không bật hỏa tập lên để dễ tìm?
Cao Phong thở dài :
- Thứ nhất, tại hạ thật không có tà ý, cũng chưa có ý gia hại cô nương. Thứ hai tại hạ chưa từng khinh xuất, có những lời lập thệ giả dối, hỏa tập của tại hạ thật sự đã cạn kiệt rồi.
Nàng làu bàu :
- Đúng là phi lý sử dụng cho đến hết hỏa tập mà không nhận ra? Ngươi đừng tiến lại nữa. Tự ta sẽ tìm lối thoát.
- Cô nương đã bị trúng độc...
- Trúng độc không có nghĩa là mù, là bất lực. Nếu phát hiện có lối thoát ta sẽ gọi ngươi sau.
Cao Phong lùi lại :
- Xem ra cô nương còn đa nghi hơn tại hạ bội phần.
Xoạch!
Hóa ra nàng cũng có hỏa tập. Và bây giờ sau khi bật hỏa tập lên. Đầu tiên nàng đưa mắt nhìn Cao Phong, sau đó nhún vai :
- Cẩn tắc vô ưu. Đa nghi như vậy ta mới còn mạng sống cho được tận bây giờ. Ngươi... Diện mạo ngươi lúc này là thực hay giả?
Cao Phong lần đầu tiên mỉm cười với nàng :
- Là giả, sao?
- Ngươi dị dung lúc nào? Nếu ta nhớ không lầm trừ khi ngươi chui vào đây cho đến lúc ta lên tiếng gọi đâu có lúc nào ta thấy ngươi dị dung?
Cao Phong nheo mắt :
- Nếu để cho cô nương phát hiện, còn gì là bí ẩn của tại hạ? Đó là lúc cô nương than thở, vì nghĩ tại hạ đã chết. Trong bóng đêm tại hạ cứ âm thầm dung dị.
Nàng kinh ngạc :
- Dị dung không cần ánh sáng, cũng không cần gương soi! Nói vậy thuật di dung của ngươi quá cao minh, đã đạt đến mức xuất thần.
Cao Phong bảo :
- Không có gì qua khổ luyện. Nếu cô nương cứ như tại hạ bỏ công suốt một năm dài để tập cách dị dung, đổi hết diện mạo này qua diện mạo khác, tập cho đến kỳ thuần thục, lảo luyện, ắt cô nương sẽ được mức dị dung như tại hạ.
Nàng ngưỡng mộ :
- Thảo nào ngươi không dị dung nhanh và tài tình như thế? Nhưng ngươi khổ công như vậy để làm gì?
Cao Phong hắn giọng :
- Tại hạ không nở dối gạt một người như cô nương. Do vậy... Hãy miễn cho tại hạ lời giải thích. Còn bây giờ dường như cô nương không muốn nhanh chóng tìm lối thoát?
Nàng thở dài sườn sượt :
- Tìm để làm gì? Càng lúc ta càng tin ngươi, tin ngươi nói thật và tin ngươi không hề lừa dối ta. Do đó, dù có lối thoát cũng vô ích, ngươi không thể giúp ta giải độc.
Cao Phong cười lạt :
- Cô nương lầm rồi, nhân vật mà tại hạ biết, chắc chắn sẽ có giải dược... Không như cô nương nghĩ, tại hạ chỉ sợ không tìm thấy lối thoát mà thôi.
Nàng ném hỏa tập qua cho Cao Phong, đương nhiên hỏa tập lúc bị ném phải tắt, nhưng nàng biết Cao Phong thế nào cũng chộp được :
- Tuy ta không nói rõ nhưng đó cũng là điểm đang cho ta sợ! Có lẽ ngươi sẽ không tin, để có thể lẻn vào đây bằng lối hậu, ta phải phí nhiều thời gian và công sức mới tạo được lối thông từ nhiều kẻ đá hở nhỏ đến không thể đút lọt một thanh kiếm. Không tin ngươi hãy tự xem xét.
Chộp lấy hỏa tập, Cao Phong bật lên huơ nhẹ một vòng :
- Trên không lối, tìm cách thoát ra theo lối ngoài chỉ là điều vọng tưởng. Tóm lại có tận nhân lực mới tri thiên mệnh. Tại hạ quyết phải tìm lối thoát theo phía hậu.
Cao Phong vượt qua phần nổi của một tảng đá, nơi đã là chỗ ẩn nấp kín đáo cho Tạ Phương Yến khiến cho Cao Phong ngay từ đầu không thể phát hiện.
Lúc đi ngang nàng, Cao Phong nghe nàng gọi :
- Này. Ngươi sợ chết thế sao?
Cao Phong thản nhiên bảo :
- Có cái chết nhẹ tợ lông hồng, cũng có cái chết nặng tợ núi thái. Tại hạ nào sợ chết, chỉ sợ chết không phải lúc.
Nàng động dung :
- Câu nói này trước kia ta từng nói với một gã văn nho yếu đuối gã cũng tự xưng là Cừu Hận, rất tiếc có lẽ gã không thể là ngươi bây giờ.
Cao Phong không nói gì, chỉ chú tâm chú mục vào việc đưa hỏa tạp đến sát từng khe đá, quyết tìm lối thoát.
Được một lúc, Tạ Phương Yến lại gọi :
- Này!
Không nghe nàng nói gì, Cao Phong quay đầu lại.
- Gì?
Nàng bảo :
- Nếu ngươi không tìm được lối thoát thì sao?
Cao Phong lạnh lùng :
- Nhất định phải tìm thấy!
Nàng nhăn mặt :
- Nhưng ta cứ giả định như thế, ngươi nói đi. Sao nào?
- Nếu vậy! Hà, một khi ta đã tuyệt đường tại hạ dù không cam lòng nhưng cũng phải chịu thôi.
Nàng lại bảo :
- Giả như ngươi đến lúc đó thật, ngươi nghĩ sao, chết với một diện mạo không phải của ngươi thế sao?
Cao Phong cười gượng :
- Tại hạ chưa nghĩ đến điểm này. Vậy ý cô nương là thế nào?
Nàng vờ nói bâng quơ :
- Ai ai cũng có thân hình phụ mẫu. Nếu lúc sống toàn gia đều muốn sum họp, thì có lẽ cùng lúc xuống cữu tuyền cũng phải vậy thôi, ngươi thử nghĩ lại xem, liệu song thân ngươi có nhận ra ngươi qua diện mạo xa lạ đó không?
Hiểu ý, Cao Phong bật cười :
- Không cần phải vòng vo, ý của cô nương là muốn nhìn thấy diện mạo thật của tại hạ?
Nàng bĩu môi :
- Đừng bảo là ta muốn, ta chỉ lo cho ngươi thôi. Chứ về sắc mặt thật hay giả ngươi cũng đâu thể khác người? Cũng đủ ngũ quan, cũng tai mắt mũi vậy thôi.
Cao Phong chợt nghiêm mặt :
- Được! Tại hạ có thể tự hứa một điều, nếu trước khi ngọn hỏa tập này cháy cạn, nếu tại hạ vẫn chưa tìm được lối thoát, thì tại hạ sẽ khôi phục diện mạo thật, chí ít, trước lúc mệnh chung vẫn còn có một người biết rõ tại hạ là ai, lai lịch thế nào, diện mạo ra sao, và người đó sẽ là cô nương.
Nàng cười khúc khích :
- Là ngươi tự hứa lấy đấy nha. Chớ bảo ta miễn cưởng ngươi hay nài nỉ ngươi.
Nghe nàng cười, Cao Phong thoáng nao nao nhưng cố giấu không để nàng nhận ra.
Sau đó Cao Phong dùng hỏa tập săm soi tìm.
Được một lúc, nàng chợt lên tiếng :
- Để biết hỏa tập còn cháy được bao lâu, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?
Cao Phong không quay đầu lại, vừa mỉm cười vừa đáp :
- Tại hạ nào đâu phải người bội tín, dù là hứa với người hoặc là hứa với bản thân. Tại hạ sẽ lưu tâm không để xảy ra sơ xuất như ngọn hỏa tập của tại hạ. Cô nương cứ yên tâm.
Nàng chống chế :
- Là ta sợ ngươi không đủ thời gian để tìm lối thoát. Còn việc ngươi giữ lời hay không là tùy ngươi, đâu có liên quan gì đến ta.
- Đây rồi!
Nàng giật mình :
- Gì? Có lối thoát ư?
Cao Phong đang ngồi phục tại chân vách đá phía hậu :
- Tuy không chắc chắn nhưng ở khe hở này đích thực là có gió lùa vào. Phải chi tại hạ có vật gì cứng nhọn, một thanh kiếm chẳng hạn?
- Ta có một...
Nàng không nói nữa.
Cao Phong quay phắt lại và tắt hỏa tập :
- Cô nương bảo cô nương có một vật gì?
Nàng hỏi ngược lại :
- Hỏa tập tự tắt hay ngươi tắt?
Cao Phong gắt :
- Tại hạ tự tắt. Tại hạ không quên lời đã hứa, đủ chưa? Giờ đến lượt cô nương có vật gì?
Nàng nạt lại :
- Ngươi tưởng ta có vật gì? Kiếm ư, hay đao? Đâu phải ngươi chưa có dịp quan sát? Nếu ta có đao có kiếm đương nhiên phải thấy, việc gì ngươi phải hỏi?
Cao Phong trầm giọng :
- Tại hạ thừa nhận hai thứ đó cô nương không có. Nhưng chắc chắn cô nương phải. Thủ sẵn một lợi khí nào đó để phòng thân. Nào, vì sinh mệnh của cả hai cô nương nên giao vật đó cho tại hạ.
Cao Phong cau mày :
- Tại hạ không hề có ý thoát thân một mình, cô nương sợ gì chứ?
- Ta không sợ.
- Tại hạ đã hứa là sẽ giúp cô nương giải độc, hay cô nương sợ tại hạ không thủ tín?
- Giải hay không giải ta không cần.
- Cô nương muốn chết?
- Muốn thế nào tùy ta, không việc gì đến ngươi.
Cao Phong thở dài :
- Diện mạo của tại hạ...
- Này! Nãy giờ ta nào có lời gì đề cập đến diện mạo của ngươi. Ngươi khỏi phải bắt quàng như vậy!
Nhưng Cao Phong vẫn nói :
- Cô nương hãy nghe tại hạ nói đã. Tại hạ định thế này...
- Thế nào?
Cao Phong cười thầm, hóa ra nàng ngỗ ngược như vậy, gây khó dễ như vậy vẫn vì chuyện diện mạo thật hoặc giả của Cao Phong. Nên Cao Phong bảo :
- Tại hạ định, nếu phải để lộ diện mạo thật cho ai thấy, chỉ có thể là cô nương, người đầu tiên cũng là cô nương. Huống chi, lối mà tại hạ vừa tìm thấy, đâu có gì chắc chắn đó là lối thoát?
Phải nói như thế nàng mới chịu thổ lộ :
- Đúng là ta có một lợi khí chỉ dùng để phòng thân. Nhưng vì là vật tổ truyền nên ta ngại, không giám giao ra. Nào phải ta muốn làm khó dễ?
Cao Phong thở phào :
- Chỉ cần cô nương nói như thế, tại hạ thà mất mạng, quyết không để mất vật tổ truyền của cô nương. Tại hạ cũng đâu dám nghĩ cô nương muốn gây khó dễ.
Có một vật được nàng ấn vào tay Cao Phong :
- Thanh chùy thủ này rất sắc bén, ngươi phải cẩn thận. Muốn sử dụng, cũng phải mở bao da ra đã.
Cao Phong phì cười :
- Cô nương nhắc nhở rất đúng lúc. Suýt nữa tại hạ nghĩ, sao thanh chùy thủ lại có lớp ngoài mềm mại như vậy?
Không cần bật hỏa rập lên, Cao Phong sau khi nhét bao da của thanh chùy thủ vào bọc áo liền đưa mũi nhọn của thanh chùy thủ vào khe đá đã phát hiện.
Cạch cạch cạch...
Tiến đến từ phía sau, nàng quan tâm :
- Thế nào?
Cao Phong lựa lời giải thích :
- Cũng khó nói! Vì khe đá hẹp, lại khó nạy bật tảng đá nên chưa biết kết quả ra sao. Tuy vậy, tại hạ có cảm nhận, ở phía sau và ở dưới tảng đá dường như là lớp đất mềm...
- Nếu là đất mềm, việc đào một địa huyệt tuy dễ dàng nhưng vị tất chúng ta có đủ thời gian. Đói và khát, đó là thực trạng chúng ta sắp phải đối mặt.
Cao Phong rít qua kẽ răng :
- Khó cũng phải hành động! Tại hạ không tin chưa gì trời đã tuyệt đường tại hạ.
- Chưa gì? Ý ngươi muốn nói ngươi có rất nhiều việc phải làm và tất cả chỉ là bước khởi đầu?
- Đúng vậy! Nhưng vạn sự khởi đầu nan, như việc tại hạ đang gắng sức thực hiện đây cũng vậy.
Cạch cạch cạch...
Chốc chốc, nàng lại hỏi :
- Tiến triển thế nào?
Và nàng chỉ nghe ở Cao Phong có mỗi một lời đáp :
- Khó nói!
Cạch cạch cạch...
Mãi một lúc sau nàng mới nghe Cao Phong đổi cách đáp :
- Có khá hơn.
Hoặc :
- Có thể lay tảng đá được rồi.
Quả nhiên là đất mềm Giờ thì phải đẩy bật tảng đá qua một bên.
Nàng hỏi :
- Liệu được không?
Cao Phong trở lại câu đáp cũ :
- Khó nói!
Sau đó thì :
- Vô ích! Trừ phi...
Nàng hỏi nhanh :
- Sao?
- Phá hủy lớp đất mềm ở dưới, cho tảng đá rơi tụt xuống.
Nàng lo ngại :
- Vậy là tự bít lối?
- Vị tất! Đâu phải chỉ có phía dưới mới là đất mềm? Ở phía sau tảng đá cũng có. Và tại hạ sẽ mở lối thoát từ phía đó.
Phập phập phập...
Đất mềm đào lên được Cao Phong hất qua hai bên.
Được một lúc, Cao Phong bảo :
- Cô nương tìm chỗ nép qua phía khác. Tại hạ cần phải ném đất về phía sau, ở hai bên đã đầy rồi....
Nàng nép qua một bên và hầu như phải tựa hẳn vào một bên người Cao Phong.
Nàng lí nhí :
- Không còn chỗ cho ta đứng. Ngươi đừng nghĩ khác nha?
Cao Phong không đáp, vì đáp còn dở hơn là không đáp.
Việc đào đất mềm vẫn tiếp tục.
Cho đến một lúc, có tiếng Cao Phong thở phào :
- Đủ sâu rồi! Giờ đến lúc cho tảng đá rơi xuống.
Biết Cao Phong đang vận lực, có làm tảng đá lay động và tự rơi xuống nơi Cao Phong đã đào sẵn, nàng thầm thì căn dặn :
- Ngươi phải cẩn trọng! Có thể đá ở bên trên sẽ rơi xuống, đè phải ta và ngươi.
Cao Phong cố cười thành tiếng, vì đàng dồn lực cho việc bẩy tảng đá :
- Nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, tại hạ chỉ ngại là ngại ở phía sau tảng đá. Còn ở bên trên, có cầu cho đá lăn hay cầu cho động thất đổ sụp xuống vị tất được như ý muốn.
Và Cao Phong lại vận lực dể lay tảng đá.
Tảng đá nhích động mạnh dần đến một lúc, Cao Phong hô hoán :
- Rơi này!
Lập tức có tiếng không khí xao động.
Tảng đá rơi!
Vù...
Và tảng đá chạm vào đáy hố đất vừa đào.
Phịch
Nhưng tảng đá không chịu dừng ở đó. Nó lún dần, lún dần.
Cao Phong chợt kêu hoảng :
- Nguy tai! Bên dưới là mạch nước ngầm. Không khéo chúng ta phải rơi vào đó. Nào! Mau lùi lại nào.
Cao Phong lùi.
Riêng Tạ Phương Yến vì đang tựa vào Cao Phong, Cao Phong lùi làm nàng mất chỗ tựa. Nàng rơi xuống và chấp chới.
Cao Phong nhận ra quá muộn, vội chộp vào chỗ nàng vừa đứng.
Nhưng Cao Phong chỉ chộp được một cánh tay nàng đang chấp chới đàng huơ loạn :
Cao Phong vận lực giữ lực.
Đất mềm lúc nãy Cao Phong ném ở hai bên và ở phía sau giờ phản lại Cao Phong.
Muốn giữ nàng lại, Cao Phong phải trụ bộ. Đất dưới chân rã ra, chân trụ của Cao Phong chuội dần.
Biết là nguy, Cao Phong đành dồn lực lần cuối, quyết nhảy lên cao và lôi nàng cùng lên.
Muốn vậy, Cao Phong phải trụ bộ nhiều hơn, mạnh hơn.
Kết quả, đất ở hai bên và ở phía sau, do lúc nãy Cao Phong ném lên thành đống, giờ bỗng đồng loạt đổ xuống.
Và...
Cả hai cùng rơi, rơi vào chỗ tảng đá lúc nãy đã rơi và hiện đã lún mất hút về phía dưới.
Phía dưới, đó là nơi Cao Phong không hề nghĩ đến, rằng sẽ có điều bất ngờ xảy ra...



Đọc tiếp Hồi 21: Thảm trạng ở Cổ Thạch Quan
Quay lại Uy phong Cổ tự


Uy phong Cổ tự - Hồi 20: Tuyệt mệnh độc sa

Hồi 20: Tuyệt mệnh độc sa

Vừa thay đổi y phục xong, chưa kịp trổ tài dị dung để đổi khác diện mạo.
Cao Phong giật thót mình. Vì từ phía cuối động, rõ ràng lúc quay vào Cao Phong đã dò xét và biết là không có người, nhưng lúc này chợt có một thanh âm vang lên :
- Ngươi đúng là Cừu Hận.
Cao Phong bàng hoàng như đang thực hiện hành vi mờ ám chợt bị ai đó bắt quả tang.
Thanh âm nọ lại vang lên :
- Ta có thể giết ngươi, nếu ta muốn. Nhưng bây giờ thì chưa. Hãy từ từ quay mặt lại đi nào.
Cao Phong nào dám phản kháng. Vừa từ từ quay lại, Cao Phong vừa tìm cách dò xét :
- Cô nương đến tự lúc nào? Thân pháp của cô nương quả vô lượng.
Đáp lại thanh âm nọ đúng là thanh âm của một bậc nữ nhi, Cao Phong chỉ nghe tiếng hừ mũi :
- Bất tất phải tán dương ngươi khá khen ta không ngại, Còn là ngươi xin miễn cho ta không thích bị xỏ mũi. Còn bây giờ ta biết trong người ngươi còn còn có sẵn hỏa tạp, hãy lấy ra, chầm chậm thôi và bật lên nào.
Ở cuối động tuy tối âm u nhưng từ đó lại có luồng gió nhẹ thổi ngược qua.
Cao Phong từ từ lấy hỏa tập vừa thở dài :
- Không ngờ ở cuối động lại có lối thông ra ngoài, Cao mỗ quả sơ xuất chết người.
Nữ lang vẫn từ chỗ nấp bật lên tiếng cười lạnh :
- Nhân vô thập toàn! Có trách hãy tự trách thân. Trước đó ta đã thấy ngươi từ nơi này đi ra. Chờ ngươi đi khuất ta lẻn vào phát hiện đây sẵn có bộ y phục. Tương kế tựu kế, ta chờ ngươi quay lại. Vậy ngươi có hai, không phải chỉ có một sơ xuất. Bật hỏa tập lên!
Cao Phong lại thở dài khi bắt đầu bật hỏa tập.
Xoạch!
Một tia lửa nhoáng lên, chỉ có thế mà thôi, không hề có bất kỳ ngọn lửa nào bùng cháy nhưng đáng lý nó phải cháy.
Nữ lang nọ cao giọng :
- Chớ giở trò với ta, bằng không có lẻ ngươi tự hiểu biết, nếu bị ta dùng độc mưa hại, hậu quả sẽ như thế nào?
Cao Phong biến sắc :
- Cô nương xin chớ hiểu lầm. Thật không đúng lúc, hỏa tập của Cao mỗ đã hoàn toàn cạn kiệt, không thể phát hỏa được.
- Hết sử dụng được ư? Ngươi lắm mưu nhiều mẹo như ngươi lẽ nào lại sơ xuất sơ đẳng như vậy? Hết hay còn, lần cuối cùng ngươi sử dụng tự ngươi phải phát hiện ra chứ?
Cao Phong kêu lên :
- Cô nương đừng quá đa nghi! Chẳng phải cô nương vừa nói, nhân vô thập toàn đó sao? Cao mỗ có thể lập thệ, là không nửa lời dối gạt cô nương.
Nữ lang xì dài :
- Thật khó tin tưởng gì ngươi nói, dù có lập thệ cũng vô ích. Ta...
Cao Phong bỗng gầm lên :
- Nỡ nào cô nương thi độc? Cao mỗ có oán thù gì với cô nương?
Nữ lang kêu lên :
- Ô hay! Ta chỉ nói thế thôi, ta đâu đã dụng độc? Sao ngươi... Úy! Có độc khí xuất hiện thật? Ngươi...
Nữ lang nọ đột nhiên yên lặng. Cả Cao Phong cũng yên lặng.
Vậy là toàn bộ động thất âm u đều chìm trong sự tĩnh lặng. Một sự tĩnh lặng mang đầy bầu tử khí.
Sau đó không lâu từ phía ngoài động thất bỗng vang vào một tràng cười rùng rợn :
- Vĩnh biệt hai người! Một gã không biết tự lượng sức, dám đối đầu với bổn cung, cùng một ả bỗng dưng đâm đầu vào tử địa. Ha... Ha...
Và...
Rào... rào...
Ầm!
Những tiếng động ầm ầm không ngừng vang lên, cho thấy động khẩu đã bị chủ nhân của tràng cười rùng rợn động đất đá đã bị phong bế hoàn toàn, giấu kín bên trong là âm mưu hại nhân tàn khốc.
Một lúc sau đó, khi tiếng động từ phía ngoài đã hoàn toàn ngưng hẳn trong động thất vẫn bị bầu tử khí tĩnh lặng bao trùm.
Cũng như màn đêm đen đang được việc phủ trùm toàn bộ động thất. Đến một tiếng thở nhẹ cũng không có.
Cao Phong và nữ lang nọ cả hai đã bị chết?
Chưa! Ít nhất là có một người chưa chết.
Thanh âm thì thào của nữ nhân nọ chợt văng vẳng xuất hiện :
- Tuyệt Mệnh sa! Thần Bí cung quả tàn độc... Mạng ta hỏng thật rồi. Hai mươi ngày là cùng...Nếu không bị chết ngạt, chết khát chết đói, ta cũng bị Tuyệt Mệnh sa hủy diệt...
Và kịp hô hấp trì trệ của nữ lang bắt đầu hữu hiệu, lấp đầy khoảng không gian tĩnh lặng đã ngự trị ở đây một lúc lâu :
- Hừ.. ừ..! Hừ.. ừ.....
Tiếp đó, nữ lang gượng kêu :
- Cao Phong! Cao Phong hay Cừu Hận gì đó, người chết thật rồi sao?
Không có tiếng Cao Phong vang lên, đến một tiếng hô hấp cũng không có.
Nữ lang chợt ai oán :
- Vậy là ngươi đã chết! Bây giờ chỉ có vong hồn ngươi tồn tại! Vậy ngươi hãy hiểu cho, ngươi chết vì Tuyệt Mệnh sa của Thần Bí cung... không phải ta, không phải Tạ Phương Yến hại ngươi...
Vẫn không có thanh âm hồi đáp, vì người đã chết làm sao hồi đáp được?
Nữ lang nọ, ngươi vừa tự xưng là Tạ Phương Yến chợt than thở, thút thít :
- Nhưng dẫu sao cũng là ta hại ngươi. Ta cũng sơ xuất, cũng vấp một sơ xuất chết người. Lúc vào đây, ta có nghe tiếng động lạ phải chi ta cảnh giác hơn, phải chi ta đừng... háo hức tìm hiểu ngươi, xem ngươi có phải là Cừu Hận ta từng biết, từng chịu chung hoạn nạn, có lẽ, có lẽ...
- Cô nương là Tạ Phương Yến?
Thanh âm của Cao Phong tuy vang lên khẽ nhưng vì quá bất ngờ nên nữ lang nọ bất ngờ phải bật thét lên :
- Ma!
- Suỵt! Khẽ thôi! Là tại hạ đây, tại hạ chưa chết, tại hạ cũng chưa thể hóa thành ma. Nào, đáp đi!
Thanh âm của nữ lang lại kêu lên, lần này lại kinh ngạc, vì ngỡ ngàng, vì bán tín bán nghi :
- Ngươi không ngại độc? Tuyệt Mệnh sa cũng không hại được ngươi? Hóa ra ngươi chỉ giả vờ sợ hãi khi nghe ta dọa sẽ dùng độc?
Cao Phong thở hắc ra :
- Cô nương nhiều lời quá, trong khi tại hạ chỉ mong cô nương đáp lại chỉ một câu, nhưng vẫn mảy may không nói.
Nàng thở dài :
- Đương nhiên Tạ Phương Yến chính là ta. Sao? Hay luôn ngươi vẫn luôn thói đa nghi, nghĩ ta không phải Tạ Phương Yến.
Không giải thích, không biện bạch, Cao Phong chợt hỏi :
- Có biết Tạ Phương Điền không?
Nàng kêu :
- Đó là gia huynh! Sao ngươi biết ta có một bào huynh Tạ Phương Điền? Là gia huynh nói? Ngươi gặp gia huynh lúc nào? Có đến hai năm hơn ta không được tin tức nào của gia huynh. Kìa ngươi nói đi, nói gì đi chứ!
Vẫn không giải đáp lẫn giải thích Cao Phong chỉ hỏi và hỏi :
- Cô nương thật sự đã bị Tuyệt Mệnh sa gia hại?
Nàng thở hắc ra :
- Điều ta mong mỏi ngươi không đáp ứng. Ngươi hỏi điều này để làm gì? Phải, ta đã trúng độc. Hoặc giả ngươi muốn giúp ta giải độc?
- Muốn giải độc cần phải làm thế nào?
Nàng động tâm :
- Nghĩa là ngươi... ngươi có giải dược?
- Giải dược! Tại hạ không có. Nhưng tại hạ biết rõ ai đang giải dược.
Nàng nửa thất vọng, nửa phấn khích :
- Ngươi không có thật? Vậy thì ai? Ngươi có quen biết à?
- Không quen, nhưng biết. Thời gian bao lâu chất độc sẽ phát tác. Có phải là hai mươi ngày như cô nương khi nãy có nói?
- Phải! Chỉ có hai mươi ngày.
- Nếu trong thời gian đó không tìm thấy giải dược. Liệu...
Nàng nóng nãy ngắt lời :
- Thất khiếu xuất huyết! Chết! Còn liệu với không liệu gì nữa?
- Tại hạ muốn hỏi, liệu có cách nào giúp thời hạn kéo dài?
- Điều đó ư? Có!
- Có! Bằng cách nào?
- Xuống Quỷ Môn quan bảo lão Diêm vương gia hạn tứ kỳ.
Cao Phong đứng lên, chậm rải tiến về phía nàng.
Nghe tiếng bước chân di chuyển, nàng sinh nghi :
- Ngươi định làm gì?
- Tìm lối thoát!
- Tìm lối thoát? Thật ư? sao ngươi không bật hỏa tập lên để dễ tìm?
Cao Phong thở dài :
- Thứ nhất, tại hạ thật không có tà ý, cũng chưa có ý gia hại cô nương. Thứ hai tại hạ chưa từng khinh xuất, có những lời lập thệ giả dối, hỏa tập của tại hạ thật sự đã cạn kiệt rồi.
Nàng làu bàu :
- Đúng là phi lý sử dụng cho đến hết hỏa tập mà không nhận ra? Ngươi đừng tiến lại nữa. Tự ta sẽ tìm lối thoát.
- Cô nương đã bị trúng độc...
- Trúng độc không có nghĩa là mù, là bất lực. Nếu phát hiện có lối thoát ta sẽ gọi ngươi sau.
Cao Phong lùi lại :
- Xem ra cô nương còn đa nghi hơn tại hạ bội phần.
Xoạch!
Hóa ra nàng cũng có hỏa tập. Và bây giờ sau khi bật hỏa tập lên. Đầu tiên nàng đưa mắt nhìn Cao Phong, sau đó nhún vai :
- Cẩn tắc vô ưu. Đa nghi như vậy ta mới còn mạng sống cho được tận bây giờ. Ngươi... Diện mạo ngươi lúc này là thực hay giả?
Cao Phong lần đầu tiên mỉm cười với nàng :
- Là giả, sao?
- Ngươi dị dung lúc nào? Nếu ta nhớ không lầm trừ khi ngươi chui vào đây cho đến lúc ta lên tiếng gọi đâu có lúc nào ta thấy ngươi dị dung?
Cao Phong nheo mắt :
- Nếu để cho cô nương phát hiện, còn gì là bí ẩn của tại hạ? Đó là lúc cô nương than thở, vì nghĩ tại hạ đã chết. Trong bóng đêm tại hạ cứ âm thầm dung dị.
Nàng kinh ngạc :
- Dị dung không cần ánh sáng, cũng không cần gương soi! Nói vậy thuật di dung của ngươi quá cao minh, đã đạt đến mức xuất thần.
Cao Phong bảo :
- Không có gì qua khổ luyện. Nếu cô nương cứ như tại hạ bỏ công suốt một năm dài để tập cách dị dung, đổi hết diện mạo này qua diện mạo khác, tập cho đến kỳ thuần thục, lảo luyện, ắt cô nương sẽ được mức dị dung như tại hạ.
Nàng ngưỡng mộ :
- Thảo nào ngươi không dị dung nhanh và tài tình như thế? Nhưng ngươi khổ công như vậy để làm gì?
Cao Phong hắn giọng :
- Tại hạ không nở dối gạt một người như cô nương. Do vậy... Hãy miễn cho tại hạ lời giải thích. Còn bây giờ dường như cô nương không muốn nhanh chóng tìm lối thoát?
Nàng thở dài sườn sượt :
- Tìm để làm gì? Càng lúc ta càng tin ngươi, tin ngươi nói thật và tin ngươi không hề lừa dối ta. Do đó, dù có lối thoát cũng vô ích, ngươi không thể giúp ta giải độc.
Cao Phong cười lạt :
- Cô nương lầm rồi, nhân vật mà tại hạ biết, chắc chắn sẽ có giải dược... Không như cô nương nghĩ, tại hạ chỉ sợ không tìm thấy lối thoát mà thôi.
Nàng ném hỏa tập qua cho Cao Phong, đương nhiên hỏa tập lúc bị ném phải tắt, nhưng nàng biết Cao Phong thế nào cũng chộp được :
- Tuy ta không nói rõ nhưng đó cũng là điểm đang cho ta sợ! Có lẽ ngươi sẽ không tin, để có thể lẻn vào đây bằng lối hậu, ta phải phí nhiều thời gian và công sức mới tạo được lối thông từ nhiều kẻ đá hở nhỏ đến không thể đút lọt một thanh kiếm. Không tin ngươi hãy tự xem xét.
Chộp lấy hỏa tập, Cao Phong bật lên huơ nhẹ một vòng :
- Trên không lối, tìm cách thoát ra theo lối ngoài chỉ là điều vọng tưởng. Tóm lại có tận nhân lực mới tri thiên mệnh. Tại hạ quyết phải tìm lối thoát theo phía hậu.
Cao Phong vượt qua phần nổi của một tảng đá, nơi đã là chỗ ẩn nấp kín đáo cho Tạ Phương Yến khiến cho Cao Phong ngay từ đầu không thể phát hiện.
Lúc đi ngang nàng, Cao Phong nghe nàng gọi :
- Này. Ngươi sợ chết thế sao?
Cao Phong thản nhiên bảo :
- Có cái chết nhẹ tợ lông hồng, cũng có cái chết nặng tợ núi thái. Tại hạ nào sợ chết, chỉ sợ chết không phải lúc.
Nàng động dung :
- Câu nói này trước kia ta từng nói với một gã văn nho yếu đuối gã cũng tự xưng là Cừu Hận, rất tiếc có lẽ gã không thể là ngươi bây giờ.
Cao Phong không nói gì, chỉ chú tâm chú mục vào việc đưa hỏa tạp đến sát từng khe đá, quyết tìm lối thoát.
Được một lúc, Tạ Phương Yến lại gọi :
- Này!
Không nghe nàng nói gì, Cao Phong quay đầu lại.
- Gì?
Nàng bảo :
- Nếu ngươi không tìm được lối thoát thì sao?
Cao Phong lạnh lùng :
- Nhất định phải tìm thấy!
Nàng nhăn mặt :
- Nhưng ta cứ giả định như thế, ngươi nói đi. Sao nào?
- Nếu vậy! Hà, một khi ta đã tuyệt đường tại hạ dù không cam lòng nhưng cũng phải chịu thôi.
Nàng lại bảo :
- Giả như ngươi đến lúc đó thật, ngươi nghĩ sao, chết với một diện mạo không phải của ngươi thế sao?
Cao Phong cười gượng :
- Tại hạ chưa nghĩ đến điểm này. Vậy ý cô nương là thế nào?
Nàng vờ nói bâng quơ :
- Ai ai cũng có thân hình phụ mẫu. Nếu lúc sống toàn gia đều muốn sum họp, thì có lẽ cùng lúc xuống cữu tuyền cũng phải vậy thôi, ngươi thử nghĩ lại xem, liệu song thân ngươi có nhận ra ngươi qua diện mạo xa lạ đó không?
Hiểu ý, Cao Phong bật cười :
- Không cần phải vòng vo, ý của cô nương là muốn nhìn thấy diện mạo thật của tại hạ?
Nàng bĩu môi :
- Đừng bảo là ta muốn, ta chỉ lo cho ngươi thôi. Chứ về sắc mặt thật hay giả ngươi cũng đâu thể khác người? Cũng đủ ngũ quan, cũng tai mắt mũi vậy thôi.
Cao Phong chợt nghiêm mặt :
- Được! Tại hạ có thể tự hứa một điều, nếu trước khi ngọn hỏa tập này cháy cạn, nếu tại hạ vẫn chưa tìm được lối thoát, thì tại hạ sẽ khôi phục diện mạo thật, chí ít, trước lúc mệnh chung vẫn còn có một người biết rõ tại hạ là ai, lai lịch thế nào, diện mạo ra sao, và người đó sẽ là cô nương.
Nàng cười khúc khích :
- Là ngươi tự hứa lấy đấy nha. Chớ bảo ta miễn cưởng ngươi hay nài nỉ ngươi.
Nghe nàng cười, Cao Phong thoáng nao nao nhưng cố giấu không để nàng nhận ra.
Sau đó Cao Phong dùng hỏa tập săm soi tìm.
Được một lúc, nàng chợt lên tiếng :
- Để biết hỏa tập còn cháy được bao lâu, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?
Cao Phong không quay đầu lại, vừa mỉm cười vừa đáp :
- Tại hạ nào đâu phải người bội tín, dù là hứa với người hoặc là hứa với bản thân. Tại hạ sẽ lưu tâm không để xảy ra sơ xuất như ngọn hỏa tập của tại hạ. Cô nương cứ yên tâm.
Nàng chống chế :
- Là ta sợ ngươi không đủ thời gian để tìm lối thoát. Còn việc ngươi giữ lời hay không là tùy ngươi, đâu có liên quan gì đến ta.
- Đây rồi!
Nàng giật mình :
- Gì? Có lối thoát ư?
Cao Phong đang ngồi phục tại chân vách đá phía hậu :
- Tuy không chắc chắn nhưng ở khe hở này đích thực là có gió lùa vào. Phải chi tại hạ có vật gì cứng nhọn, một thanh kiếm chẳng hạn?
- Ta có một...
Nàng không nói nữa.
Cao Phong quay phắt lại và tắt hỏa tập :
- Cô nương bảo cô nương có một vật gì?
Nàng hỏi ngược lại :
- Hỏa tập tự tắt hay ngươi tắt?
Cao Phong gắt :
- Tại hạ tự tắt. Tại hạ không quên lời đã hứa, đủ chưa? Giờ đến lượt cô nương có vật gì?
Nàng nạt lại :
- Ngươi tưởng ta có vật gì? Kiếm ư, hay đao? Đâu phải ngươi chưa có dịp quan sát? Nếu ta có đao có kiếm đương nhiên phải thấy, việc gì ngươi phải hỏi?
Cao Phong trầm giọng :
- Tại hạ thừa nhận hai thứ đó cô nương không có. Nhưng chắc chắn cô nương phải. Thủ sẵn một lợi khí nào đó để phòng thân. Nào, vì sinh mệnh của cả hai cô nương nên giao vật đó cho tại hạ.
Cao Phong cau mày :
- Tại hạ không hề có ý thoát thân một mình, cô nương sợ gì chứ?
- Ta không sợ.
- Tại hạ đã hứa là sẽ giúp cô nương giải độc, hay cô nương sợ tại hạ không thủ tín?
- Giải hay không giải ta không cần.
- Cô nương muốn chết?
- Muốn thế nào tùy ta, không việc gì đến ngươi.
Cao Phong thở dài :
- Diện mạo của tại hạ...
- Này! Nãy giờ ta nào có lời gì đề cập đến diện mạo của ngươi. Ngươi khỏi phải bắt quàng như vậy!
Nhưng Cao Phong vẫn nói :
- Cô nương hãy nghe tại hạ nói đã. Tại hạ định thế này...
- Thế nào?
Cao Phong cười thầm, hóa ra nàng ngỗ ngược như vậy, gây khó dễ như vậy vẫn vì chuyện diện mạo thật hoặc giả của Cao Phong. Nên Cao Phong bảo :
- Tại hạ định, nếu phải để lộ diện mạo thật cho ai thấy, chỉ có thể là cô nương, người đầu tiên cũng là cô nương. Huống chi, lối mà tại hạ vừa tìm thấy, đâu có gì chắc chắn đó là lối thoát?
Phải nói như thế nàng mới chịu thổ lộ :
- Đúng là ta có một lợi khí chỉ dùng để phòng thân. Nhưng vì là vật tổ truyền nên ta ngại, không giám giao ra. Nào phải ta muốn làm khó dễ?
Cao Phong thở phào :
- Chỉ cần cô nương nói như thế, tại hạ thà mất mạng, quyết không để mất vật tổ truyền của cô nương. Tại hạ cũng đâu dám nghĩ cô nương muốn gây khó dễ.
Có một vật được nàng ấn vào tay Cao Phong :
- Thanh chùy thủ này rất sắc bén, ngươi phải cẩn thận. Muốn sử dụng, cũng phải mở bao da ra đã.
Cao Phong phì cười :
- Cô nương nhắc nhở rất đúng lúc. Suýt nữa tại hạ nghĩ, sao thanh chùy thủ lại có lớp ngoài mềm mại như vậy?
Không cần bật hỏa rập lên, Cao Phong sau khi nhét bao da của thanh chùy thủ vào bọc áo liền đưa mũi nhọn của thanh chùy thủ vào khe đá đã phát hiện.
Cạch cạch cạch...
Tiến đến từ phía sau, nàng quan tâm :
- Thế nào?
Cao Phong lựa lời giải thích :
- Cũng khó nói! Vì khe đá hẹp, lại khó nạy bật tảng đá nên chưa biết kết quả ra sao. Tuy vậy, tại hạ có cảm nhận, ở phía sau và ở dưới tảng đá dường như là lớp đất mềm...
- Nếu là đất mềm, việc đào một địa huyệt tuy dễ dàng nhưng vị tất chúng ta có đủ thời gian. Đói và khát, đó là thực trạng chúng ta sắp phải đối mặt.
Cao Phong rít qua kẽ răng :
- Khó cũng phải hành động! Tại hạ không tin chưa gì trời đã tuyệt đường tại hạ.
- Chưa gì? Ý ngươi muốn nói ngươi có rất nhiều việc phải làm và tất cả chỉ là bước khởi đầu?
- Đúng vậy! Nhưng vạn sự khởi đầu nan, như việc tại hạ đang gắng sức thực hiện đây cũng vậy.
Cạch cạch cạch...
Chốc chốc, nàng lại hỏi :
- Tiến triển thế nào?
Và nàng chỉ nghe ở Cao Phong có mỗi một lời đáp :
- Khó nói!
Cạch cạch cạch...
Mãi một lúc sau nàng mới nghe Cao Phong đổi cách đáp :
- Có khá hơn.
Hoặc :
- Có thể lay tảng đá được rồi.
Quả nhiên là đất mềm Giờ thì phải đẩy bật tảng đá qua một bên.
Nàng hỏi :
- Liệu được không?
Cao Phong trở lại câu đáp cũ :
- Khó nói!
Sau đó thì :
- Vô ích! Trừ phi...
Nàng hỏi nhanh :
- Sao?
- Phá hủy lớp đất mềm ở dưới, cho tảng đá rơi tụt xuống.
Nàng lo ngại :
- Vậy là tự bít lối?
- Vị tất! Đâu phải chỉ có phía dưới mới là đất mềm? Ở phía sau tảng đá cũng có. Và tại hạ sẽ mở lối thoát từ phía đó.
Phập phập phập...
Đất mềm đào lên được Cao Phong hất qua hai bên.
Được một lúc, Cao Phong bảo :
- Cô nương tìm chỗ nép qua phía khác. Tại hạ cần phải ném đất về phía sau, ở hai bên đã đầy rồi....
Nàng nép qua một bên và hầu như phải tựa hẳn vào một bên người Cao Phong.
Nàng lí nhí :
- Không còn chỗ cho ta đứng. Ngươi đừng nghĩ khác nha?
Cao Phong không đáp, vì đáp còn dở hơn là không đáp.
Việc đào đất mềm vẫn tiếp tục.
Cho đến một lúc, có tiếng Cao Phong thở phào :
- Đủ sâu rồi! Giờ đến lúc cho tảng đá rơi xuống.
Biết Cao Phong đang vận lực, có làm tảng đá lay động và tự rơi xuống nơi Cao Phong đã đào sẵn, nàng thầm thì căn dặn :
- Ngươi phải cẩn trọng! Có thể đá ở bên trên sẽ rơi xuống, đè phải ta và ngươi.
Cao Phong cố cười thành tiếng, vì đàng dồn lực cho việc bẩy tảng đá :
- Nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, tại hạ chỉ ngại là ngại ở phía sau tảng đá. Còn ở bên trên, có cầu cho đá lăn hay cầu cho động thất đổ sụp xuống vị tất được như ý muốn.
Và Cao Phong lại vận lực dể lay tảng đá.
Tảng đá nhích động mạnh dần đến một lúc, Cao Phong hô hoán :
- Rơi này!
Lập tức có tiếng không khí xao động.
Tảng đá rơi!
Vù...
Và tảng đá chạm vào đáy hố đất vừa đào.
Phịch
Nhưng tảng đá không chịu dừng ở đó. Nó lún dần, lún dần.
Cao Phong chợt kêu hoảng :
- Nguy tai! Bên dưới là mạch nước ngầm. Không khéo chúng ta phải rơi vào đó. Nào! Mau lùi lại nào.
Cao Phong lùi.
Riêng Tạ Phương Yến vì đang tựa vào Cao Phong, Cao Phong lùi làm nàng mất chỗ tựa. Nàng rơi xuống và chấp chới.
Cao Phong nhận ra quá muộn, vội chộp vào chỗ nàng vừa đứng.
Nhưng Cao Phong chỉ chộp được một cánh tay nàng đang chấp chới đàng huơ loạn :
Cao Phong vận lực giữ lực.
Đất mềm lúc nãy Cao Phong ném ở hai bên và ở phía sau giờ phản lại Cao Phong.
Muốn giữ nàng lại, Cao Phong phải trụ bộ. Đất dưới chân rã ra, chân trụ của Cao Phong chuội dần.
Biết là nguy, Cao Phong đành dồn lực lần cuối, quyết nhảy lên cao và lôi nàng cùng lên.
Muốn vậy, Cao Phong phải trụ bộ nhiều hơn, mạnh hơn.
Kết quả, đất ở hai bên và ở phía sau, do lúc nãy Cao Phong ném lên thành đống, giờ bỗng đồng loạt đổ xuống.
Và...
Cả hai cùng rơi, rơi vào chỗ tảng đá lúc nãy đã rơi và hiện đã lún mất hút về phía dưới.
Phía dưới, đó là nơi Cao Phong không hề nghĩ đến, rằng sẽ có điều bất ngờ xảy ra...



Đọc tiếp Hồi 21: Thảm trạng ở Cổ Thạch Quan
Quay lại Uy phong Cổ tự


Đọc thêm..

Hồi 18: Ẩn Nhẫn Môn

 

Trời sáng rồi!
Bao nhọc mệt của nàng hầu như tan biến, cũng như bóng đêm phải tan biến lúc vầng dương bắt đầu ló dạng.
Hơn thế nữa, nếu mắt nàng không bị hoa, trước mặt nàng chừng mươi mười lăm trượng chính là dải đất bằng phẳng thấp thoáng qua hàng cây rừng đã trở nên thưa thớt.
Vậy là nàng đã vượt qua khu rùng, vượt qua chính nàng.
Nàng hít một hơi dài, sảng khoái, người lâng lâng, ung dung vượt qua khoảng cách còn lại, giữa nàng và dải đất bằng phẳng phía trước.
- Yến nhi! Ngươi đó ư?
Nàng dừng lại, nhìn quanh.
Dải đất trước mắt nàng tuy bằng phẳng nhưng không vì thế mà không có những cội cây to mọc lác đác, tạo thành bóng râm cho người lỡ bộ cần nơi dừng chân nghỉ trưa, trốn ánh nắng gay gắt, và cũng tạo thành chỗ kín đáo cho bất kỳ ai có tà ý tha hồ ẩn náu vào những lúc trời chỉ mới mờ sáng như lúc này.
Từ tàng cây um tùm của một cội cây như thể có một bóng nhân ảnh lao đến nàng.
Vút!
Nàng giương ánh mắt nghi ngờ :
- Đại bá?
Nhân vật nọ trợn mắt kinh ngạc :
- Sao bộ dạng ngươi tiều tụy như thế này? Tiểu tử kia đâu? Có phải chính y đã gây cho ngươi nông nỗi này?
Nàng nhìn lại mình, đúng là tiều tụy thật. Mà không tiều tụy sao được nếu phải một mình lặn lội giữa khu rừng và hầu như suốt một đêm?
Nàng bậm môi, quyết ngăn chận giọt lệ chực tràn mi. Để điều đó dễ dàng hơn, nàng hỏi ngược lại đại bá của nàng :
- Đại bá sao lại thế này? Tam thúc tứ thúc có phải cũng đi theo đại bá? Vậy còn gia sư sẽ do ai chăm sóc? Điều gì xảy ra cho gia sư rồi?
Hỏi được một hơi như vậy, một là giúp nàng quên đi thái độ bạc bẽo phũ phàng của Cừu Hận, hai là để nàng có dịp tra vấn đại bá của nàng, về những gì nàng có ý nghi ngờ đại bá, như đã được Cừu Hận giải thích.
Đại bá nàng trầm giọng :
- Sao ngươi biết đã có chuyện xảy ra cho sư phụ ngươi?
Vậy là rõ, đại bá nàng vậy là đã gián tiếp thừa nhận. Bao nghi ngờ, bao giận dữ liền được nàng trút ra kỳ hết :
- Sao tiểu điệt không biết? Chư vị là thúc bá bấy lâu nay luôn được Yến nhi kính trọng, sao chư vị nỡ tâm dối gạt Yến nhi? Sao nhẫn tâm đối xử với gia sư như vậy?
Lão cau mày :
- Kìa, Yến nhi! Sao ngươi nói năng hồ đồ vậy? Ta dối gạt ngươi bao giờ? Ta hại sư phụ ngươi bao giờ?
Nàng phừng phừng lửa giận :
- Đại bá không ngờ chứ gì? Chính mắt tiểu điệt thấy, chính tai tiểu điệt nghe, ngay khi tiểu điệt cùng đi với... với gã Cừu Hận, chẳng phải cả tam vị cũng lập tức bỏ đi sao? Điều đó khiến tiểu điệt sinh nghi. Tiểu điệt lập tức quay lại để tìm sư phụ. Hừ! Nào ngờ chỉ mới loáng chốc, bất chấp những lời tiểu điệt gửi gấm, gia sư nào có được chư vị quan tâm. Gia sư bị thất tung bởi chính hành vi thiếu trách nhiệm của ba nhân vật từng là bằng hữu. Đại bá còn muốn đối gạt sư phụ và tiểu điệt như thế nào nữa?
Lão nghiêm mặt :
- Người đã quay lại tìm sư phụ ngươi?
Nàng cười lạt :
- Đúng vậy? Gã Cừu Hận tuy thâm trầm, tuy quái đản nhưng gã nghi thế nào đúng thế đó.
- Gã nghi như thế nào?
Biết rõ đã đến lúc vạch mặt kẻ gian dối, nàng bĩu môi :
- Ngay từ đầu gã đã có ý nghi ngờ tam vị. Do đó, đi chưa được một canh giờ, gã và ta, cả hai cùng tìm chỗ nấp. Quả nhiên sau đó tam vị đều đi ngang qua, cho thấy tam vị chẳng hề có ý quan tâm chăm sóc cho gia sư, chưa gì tam vị chỉ muốn đuổi theo gã dò xét gã.
- Rồi ngươi cùng gã quay lại tìm sư phụ ngươi?
- Đương nhiên! Và sự thật lập tức phơi bày?
- Sự thật gì?
- Hừ! Một là tam vị đã đồng lõa cùng kẻ địch, mới đó đã bắt giữ gia sư, đưa gia sư đi giam cầm nơi nào đó. Hai là chính tam vị vì thiếu trách nhiệm, thản nhiên nhìn gia sư bị bắt giữ. Thử hỏi, nếu là ta tam vị có nghĩ như thế không?
- Hừ! Đó là ngươi đoán hay do gã Cừu Hận đoán và nói cho ngươi nghe?
- Gã đoán, ta tin. Không những thế, gã còn đề quyết gia sư bị hóa cuồng là do tam vị gây ra.
- Do bọn ta?
- Không sai! Gã nói, tam vị làm như thế để mong gia sư tiết lộ những câu kinh văn đã được người phí lực thu thập. Gã nói, trong Tứ hữu chỉ có gia sư là có cơ hội thu thập nhiều câu kinh văn hơn tam vị. Tam vị thật bất nghĩa, bất nhân, chỉ muốn đoạt của người nhưng lại giấu riêng phần của mình.
- Gã nói khơi khơi như vậy mà ngươi cũng tin?
- Sao lại không? Ta không thể không tin một khi chính gã đã lần lượt giúp ta thu thập được ba câu kinh văn từ miệng Chưởng môn Võ Đang phái, sau đó là mười câu nữa từ miệng lão Quan chủ Cổ Thạch quan. Người tận tâm như gã đương nhiên chỉ muốn giúp ta, không thể đem đến điều bất lợi cho ta.
Lão mỉm cười :
- Gã giúp ngươi lấy được ba câu kinh văn từ phái Võ Đang? Thật ư?
Nàng có phần hãnh diện :
- Điều đó xảy ra ngay trước mắt ta, không có gì xác thực hơn. Đến lão cũng không thể ngờ cách gã giúp ta thu thập.
Đang cao hứng, nàng thuật luôn một mạch cho lão nghe chuyện đã xảy ra, cách Cừu Hận đã dùng chỉ mỗi một câu kinh văn lại đổi được những ba câu ở Thanh Du đạo trưởng. Sau đó nàng tiếp :
- Rồi cũng bằng một câu kinh văn đó, gã vẫn có cách làm cho lão Quan chủ phải tự nói ra những mười câu lão đã thu thập.
Và nàng lại thuật chuyện đánh đổi lần thứ hai...
Chờ cho nàng dứt lời, đại bá nàng nghiêm nghị nhìn nàng :
- Ngươi có biết tại sao một mình Quan chủ Cổ Thạch quan lại có đến mười câu kinh văn, hơn Chưởng môn Võ Đang phái chỉ biết ba câu?
Nàng hỏi ngược lại :
- Lão hỏi điều này để làm gì. Tại sao ta phải quan tâm, phải biết?
Lão đáp :
- Vì ta muốn chứng minh cho ngươi thấy những gì lão Cừu Hận nói về bọn ta đều sai, và những nghi ngờ của ngươi về bọn ta cũng sai.
Nàng cười khẩy :
- Sai ư? Lão định dối gạt ta nữa sao?
Lão quắc mắt.
- Sự việc chưa minh bạch, Yến nhi, vì thế ta tạm bỏ qua thái độ ngạo mạn và những lời nói trịch thượng xúc phạm của ngươi. Huống chi, như ta đã nói ngay lúc đầu, một kẻ cả tin như ngươi trước sau gì cũng bị người mê hoặc. Cũng may, sự việc vẫn chưa đến nỗi nào, vẫn có thể cứu vãn nếu ngươi chịu khó nghe ta giải thích.
Nàng cau mặt :
- Còn gì để giải thích?
Lão hất mặt :
- Còn nhiều nữa là khác. Như việc bọn ta mỗi người có biết thêm một ít câu kinh văn, ngoài năm câu đến ngươi cũng biết, đó là sự dối trá, sự bịa đặt. Hay nói đúng hơn, đó là kế ly gián với ý đồ gây căm phẫn cho ngươi đối với bọn ta.
- Bịa đặt? Ly gián? Như thế nào?
Lão thở dài :
- Trước hết hãy nói về mười câu kinh văn của Quan chủ Cổ Thạch quan. Cũng như bọn ta, Tứ hữu luôn là một, luôn chia sẻ mọi nỗi phiền muộn ưu tư, Quan chủ Cổ Thạch quan là một trong Giang hồ Thất sát, họ cũng chia sẻ nhau mọi bí ẩn. Đó là lý do khiến ngươi nghĩ một mình lão Quan chủ lại có đến mười câu kinh văn. Kỳ thực, đó là số kinh văn được Giang hồ Thất sát cùng thu thập. Một người không thể nào có cơ hội thu thập nhiều đến thế. Chẳng phải Chưởng môn Võ Đang phái cũng chỉ biết có ba câu đó sao? Cũng không biết chừng, để có ba câu kinh văn, có lẽ Chưởng môn Võ Đang đã cùng một hoặc hai nhân vật nữa trao đổi.
Nàng hoang mang :
- Ý lão muốn nói, Võ lâm Tứ hữu có được năm câu kinh văn, so với mọi người là tương đối? Không thể có nhiều hơn, chỉ có thể ít hơn mà thôi?
Lão gật dầu :
- Ngươi có thể tự nhẩm ra nếu biết rằng dù có đến mấy mươi câu kinh văn xuất hiện rải rác khắp Uy Phong cổ tự nhưng lại có đến hai mươi nhân vật hữu danh cùng chia nhau thu thập. Người nào nhanh lắm cũng chỉ đạt hai hoặc ba là cùng, không thể nhiều hơn. Như vây, một mình sư phụ ngươi đâu có thể biết đến năm câu?
- Có nghĩa là, tam vị thúc bá không ai giữ riêng cho mình câu kinh văn nào cả?
- Không hề! Nếu ngươi vẫn chưa tin ta, ta có thể lập thệ, rằng bọn ta nếu có ý gì khác gây hại cho sư phụ ngươi, nguyên bị nghĩ lôi phanh thây, tử vô địa táng.
Nàng giao động :
- Không lẽ... gã thật sự muốn ly gián chúng ta?
Lão ầm ừ :
- Qua những gì ngươi vừa kể gã là kẻ thủ đoạn có thừa, thật khó tin nếu gã thật sự thành tâm giúp ngươi. Chắc chắn khi giúp ngươi gã phải có dụng ý gì đó có lợi cho gã.
Nàng giật mình :
- Phải chăng đó là chuyện gã dò xét về cái chết của Cầm minh chủ?
Lão giật nảy người :
- Gã dò hỏi như thế nào?
Nàng thuật lại chuyện đó.
Nghe xong, lão cau may :
- Gã chỉ hỏi, không có động thái báo thù.
Nàng lắc đầu :
- Chuyện đó thì không?
- Gã có nói vì sao gã hỏi không?
Nàng lại lắc :
- Tiểu điệt mấy lần định hỏi, nhưng dường như gã luôn lẩn tránh đề tài đó.
- Vậy gã nói với ngươi những gì?
Nàng nhớ lại :
- Gã rất thâm trầm, không mấy khi mở miệng. Hoặc nếu có mở miệng, đó là do tiểu điệt làm trái ý gã, gã chỉ quát nạt tiểu diệt mà thôi.
- Quát nạt? Gã dám hà hiếp ngươi? Một tiểu nha đầu bé bỏng luôn được thúc bá cưng chiều mà gã dám quát nạt?
Nàng thút thít :
- Gã là người như vậy. Tiểu điệt... tiểu điệt hiện rất hận gã.
- Ngươi hận một thì ta hận đến mười. Hừ, nếu là vậy, ngươi không cần đi với gã, hãy đi với ta. Bọn ta nghĩ lại rồi, sẽ giúp ngươi và sư phụ ngươi thu thập càng nhiều câu kinh văn càng tốt. Nhân tiện, sẽ có lúc ta trừng trị gã, giúp ngươi rửa hận.
Nàng thổn thức :
- Nhưng hiện giờ gia sư...
Lão vỗ về :
- Ngươi yên tâm! Sư phụ ngươi quả nhiên đã bị người bắt giữ, là người có hành tung xuất quỷ nhập thần, võ học cao minh, đến bọn ta ba người dù có nhìn thấy cũng không kịp có phản ứng gì đáng kể. Đó là nguyên do khiến bọn ta ba người giờ phải tản khai, chia nhau ra để truy tìm.
Nàng ngước mắt đỏ hoe nhìn đại bá :
- Đại bá! Tiểu điệt trót mạo phạm...
Lão cười xòa, trấn an :
- Ta đã nói là ta bỏ qua, ngươi bất tất mãi áy náy, Nếu lâm vào trường hợp của ngươi, như lúc nãy ngươi nói, có lẽ ta cũng phải nghĩ như vậy. Nhưng chỉ một lần này thôi, lần sau nhớ, đừng quá cả tin, dễ bị người lung lay.
Nàng gật đầu. Vì không hiểu vì lẽ gì nàng chợt quay đầu nhìn lại khu rừng.
Không thấy bóng dáng gã, nàng thầm oán hận, vậy là đêm qua nàng đã đoán lầm, gã không hề bám theo nàng, gã đâu có quan tâm đến nàng như nàng tự mường tượng?
Phát hiện cử chỉ của nàng, lão đại bá hỏi :
- Như lúc nãy ngươi từ trong rừng bước ra? Sao chỉ có một mình ngươi?
- Gã đã gây phẫn nộ cho tiểu điệt, như đó là cách xua đuổi tiểu điệt để gã nhẹ gánh. Giờ này, có lẽ gã vẫn còn trong rừng đang tìm chỗ nào đó đánh một giấc say sưa, bù lại đêm qua phải thức trắng.
Lão đại bá hầm hầm nét mặt :
- Được lắm! Ta sẽ tìm gặp gã, phải dạy cho gã một bài học.
Nàng ngăn lại :
- Không cần đâu, đại bá. Người của Thần Bí cung cũng đang tìm gã, đại bá vào đó e chạm trán bọn họ mất.
Lão đâm hoảng :
- Thần Bí cung? Ngươi và gã cớ sao lại dây vào Thần Bí cung?
Nàng lại kể chuyện đã xảy ra.
Tiếp theo đó nàng phì cười :
- Gã có tài dị dung rất cao minh, thiên biến vạn hóa. Nếu Thần Bí cung mãi truy tìm một nhân vật có bộ dạng già nua yếu đuối ắt sẽ không lưu tâm đến một nhân vật trạc tuổi tam tuần chính là gã hóa thân, họ sẽ không bao giờ tìm thấy gã.
Ba chữ Thần Bí cung không ngờ lại làm cho đại bá nàng sợ đến vậy.
Lão vội nắm tay nàng lôi đi :
- Thần Bí cung không thích bị ai khác xen vào, ta và ngươi không nên lưu lại. Đi thôi!
Tuy đi theo nhưng nàng nghi hoặc :
- Thần Bí cung, họ là những ai? Sao mới nghe, đại bá đã tỏ ra sợ hãi?
Lão lấm lét đưa đầu nhìn quanh :
- Đến việc nhắc đến ba chữ đó cũng không nên, ngươi cứ đi theo ta. Rồi ta sẽ nói cho nghe về họ. Nhanh nào!
Cả hai đi xa dần.
Cùng lúc đó, từ những tàng cây xung quanh có năm bảy nhân vật lặng lẽ xuất hiện. Họ không đuổi theo hai kẻ mới đi. Trái lai, họ lẳng lặng tiến vào khu rừng.
Độ một tuần trà sau, từ khu rừng chợt bay vọt lên những đốm hoa quang màu đỏ.
Những đốm hỏa quang chưa tắt thì các phía liền có mấy mươi nhân vật thần bí xuất hiện.
Cũng như những nhân vật lúc nãy, mấy mươi nhân vật thần bí cũng lặng lẽ tiến vào khu rừng.
Khu rừng vẫn dày đặc, vẫn âm u, che giấu bên dưới những bí ẩn, những nhân vật kỳ quái vừa chui vào.
Mãi đến lúc này, từ cội cây rùng cao to nhất nầm ngang bìa rừng, một bóng nhân ảnh từ đó lao xuống, xuất hiện ngay dải đất trống bên ngoài.
Thoạt nhìn, nếu có người bất ngờ lưu lại nhìn thấy sẽ khó nghĩ đó là Cừu Hận hoặc với bộ dạng già nua hoặc với diện mạo một nhân vật tam tuần.
Vì người vừa xuất hiện chỉ là một nhân vật Cái bang với y phục rách rưới nhầu bẩn. Tuy vậy, diện mạo của gã đệ tử Cái bang này lại sạch sẽ, khác hẳn với y phục gã đang khoác trên người.
Tuy cảnh quang xung quanh vắng lặng nhưng không vì thế mà không có người ẩn nấp dò xét.
Gã đệ tử Cái bang như cũng biết rõ như vậy nên cố tình nghêu ngao hát :
- Ư ư, Nhất cung... Nhất Kiếm ư... Tứ tuyệt chưởng! A ha... Thất phái, Thất sát, ư... ư... Nhị đại bang. Cốc, cốc... cốc...
Vừa hát gã đệ tử Cái bang vừa gõ vào nhau bằng hai đoạn cây rừng đủ dài.
Đủ để gã dùng thay vũ khí khi khua khoắng vì đang cao hứng, đủ để gã dùng làm gậy thay cho Đả Cẩu bổng mà đệ tử Cái bang nào cũng có.
- Đứng lại! Hãy xưng danh...
Quả nhiên ở quanh đây vẫn có người ẩn nấp dò xét. Tiếng quát đó xuất phát từ một cội cây cũng khá cao.
Gã đệ tử Cái bang bật cười :
- Đường đường là đệ tử một trong Nhị đại bang như Cao Phong này, tôn giá có tư cách gì ta phải đứng lại?
Dứt lời, gã vẫn bước đi, vẫn nghêu ngao hát :
- Nhất Quân, ư... ư... Nhất Kiếm....
Vút!
Một nhân vật xuất hiện bằng thân pháp bất phàm.
Và từ hai lỗ thủng trên túi vải trùm kín đầu của nhân vật này có hai luồng tinh quang bắn xạ ra, nhìn gã đệ tử Cái bang.
- Cao Phong ngươi là đệ tử của nhân vật nào ở Cái bang?
Gã bĩu môi :
- Lại thêm một kẻ nữa không dám chường mặt thật cho mọi người nhìn? Thần Bí cung chỉ có thể dọa người khác, đâu thể dọa nổi ta là đệ đại tử của đệ nhất thần hành Bang chủ lão gia?
Nhân vật thần bí nọ chớp mắt :
- Gia Cát Vân lão hỏa tử có ngươi là đệ tử khi nào vậy? Lại còn là đại đệ tử nữa?
Gã cười hề hề :
- Tôn giá không biết thật? Hóa ra so về mức độ thần bí, Bang chủ lão gia của Cao Phong ta vẫn chiếm phần hơn. Ha... ha...! Nhất Quân, nhất Kiếm, Tứ tuyệt chưởng.
Gã vừa ư ư hát vừa bỏ đi, khiến nhân vật nọ phẫn nộ, phải dịch người quyết ngăn lối gã :
- Ngươi đâu thể hí lộng ta như thế? Ta...
Vút!
Nhân vật nọ không thể nói hết lời vì một sự việc đang xảy ra khá bất ngờ.
Đó là gã đệ tử Cái bang không hiểu đã đi chuyển bằng cách nào mà dù có bị nhân vật nọ tung người bám theo thủy chung vẫn không thể đón đầu chận lối gã.
Nhân vật nọ càng thêm phẫn nộ, di chuyển nhanh hơn.
Vút! Vút!
Vẫn vậy gã đệ tử Cái bang có cách di chuyển lắt léo kỳ quái, đủ cho gã ung dung tiếp tục bỏ đi và vẫn nghêu ngao hát ư ư :
- Thất phái, thất sát... Nhị đại bang...
Không thể làm gì được, nhân vật thần bí đột ngột phát kình :
- Quả nhiên là công phu “Xúc Địa Thành Thốn” của lão hóa tử Gia Cát Vân. Nhưng với ngươi ta vẫn có cách buộc ngươi dừng lại. Đỡ!
Vù...
Gã đệ tử Cái bang vờ phát hoảng kêu lên :
- A...! Muốn cắn trộm ư? Cẩu cuồng muốn chết phỏng?
Gã nhảy qua nhảy lại, tiện tay gã vung loạn hai nhánh cây thay gậy
Vèo... Vèo...
Cách nhảy của gã tuy không ra chưởng pháp gì nhưng vẫn giúp gã thoát kình của đối phương trong gang tấc.
Ngược lại, hai nhánh cây của gã lại suýt làm túi lụa trùm đầu của nhân vật nọ bật bay.
Nhân vật nọ kịp lách đầu qua một bên, phẫn nộ tung tiếp vào gã một kình nữa :
- Sư phụ ngươi còn phải kiêng nể ta đôi phần, ngươi có tư cách gì đùa cợt ta? Đỡ!
Vù...
Gã lại nhảy, lại khua gậy :
- Ai bảo Cao Phong ta đang đùa? Việc gì ta phải kiêng nể loại giấu đầu giấu mặt như ngươi? Đâm này, đẩy này, cuốn này?
Vèo... vèo...
Gã có cách điều động hai cây gậy thật điêu luyện. Một trên thì một dưới, một tả thì một hữu. Cái thì nhẹ chỉ là hư chiêu, cái thì trầm nặng chính là thực chiêu. Và hư chiêu hay thực chiêu đều thay đổi liên tục, không chắc chắn gậy nào thực, gậy nào là giả hư.
Điều đó làm cho nhân vật nọ sau một thoáng nhận định chợt nhảy lùi về :
- Dừng tay! Đả Cẩu bổng của Cái bang chưa bao giờ đạt đến mức biến ảo như ngươi vừa thi triển. Ngươi không phải đệ tử Cái bang?
Gã thu gậy về và ung dung bỏ đi, miệng thì nói :
- Phải hay không cũng vậy thôi. Tóm lại, tôn giá giờ đã biết Bổng pháp của Cao Phong ta lợi hại như thế nào rồi đấy! Cáo biệt.
Nhân vật nọ bật quát :
- Đứng lại! Ngươi không thể đi nếu chưa nói rõ công phu ngươi vừa sử dụng gọi là gì?
Gã bật cười :
- Tôn giá muốn biết ư? Đớ gọi là “Thiên Bổng Điếu Cẩu”, “Địa Bổng Ngọa Cẩu”. Ha... ha...
Nhân vật nọ trừng mắt :
- Làm gì có thứ công phu này? Điếu Cẩu, Ngọa Cẩu? Là do ngươi bịa ra thôi.
Chợt có tràng cười từ xả vọng đến :
- Bịa hay không, sao Cung chủ không hỏi lão hóa tử ta? Đôi co làm gì với đệ tử đó đến phải tự hành hạ mình? Ha... ha...
Vút!
Một lão khất cái xuất hiện, khiến gã đệ tử Cái bang tái mặt :
- Bang chủ...
Nhân vật nọ cũng kêu :
- Là Bang chủ Cái bang đó ư? Lão giáo huấn luyện đệ tử giỏi đấy.
Lão khất cái nhìn gã kia :
- Ngươi vẫn không bỏ thói gặp ai cũng hí lộng, cũng đùa cợt thế sao, Cao Phong? Hí lộng ta thì không sao nhưng đến cả Cung chủ Thần Bí cung ngươi cũng không chừa, quả là to gan lớn mật. Hừ!
Thấy lão khất cái vừa mắng vừa nháy nhó mắt, Cao Phong cười hề hề :
- Cao Phong này làm sao phân biệt ai là Cung chủ giữa bao nhiêu người đều che kín chân diện? Phải chi ngay từ đầu lão cứ xưng danh hoặc chỉ cần chường thật mặt ra là đủ, đâu đến nỗi xảy ra cố sự?
Cung chủ Thần Bí cung quắc mắt :
- Đã là đệ tử sao y không có vẻ tôn kính, không gọi lão hóa tử ngươi là sư phụ?
Bang chủ Cái bang cười khà khà :
- Từ trước đến giờ có lúc nào tệ đồ biết tỏ ra tôn kính? Huống chi sau này, y lại tự mình thức ngộ tuyệt kỹ thất truyền của bổn bang, gọi là Thiên Địa nhị bổng, y càng tỏ ra bất trị hơn. Mong Cung chủ chớ phiền trách!
- Thiên Địa nhị bổng? Sao lúc nãy y lại gọi...
Bang chủ Cái bang cướp lời :
- Đó là do y cố tình trêu chọc cũng là do Cung chủ khích nộ y. Điếu Cẩu (câu chó lên), Ngọa Cẩu (bắt chó nằm) là y ám chỉ Cung chủ.
Cung chủ Thần Bí cung thịnh nộ :
- Phải chăng đến lượt lão hóa tử ngươi châm chọc ta?
Bang chủ Cái bang vùng cười ngất :
- Đâu riêng gì lúc này, lão hóa tử ta luôn châm chọc, luôn đối đầu với Cung chủ kia mà. Cung chủ nói gì lạ vậy. Ha... ha...
Cung chủ Thần Bí cung gầm lên :
- Nếu vậy, hãy tiếp ta một chưởng!
Vù...
Cũng như Cao Phong lúc nãy, Bang chủ Cái bang vờ kêu hoảng :
- Lại muốn cắn trộm ư? Cao Phong! Ngươi là đại đệ tử của ta mau giúp ta khỏi bị cắn trộm nào.
Vừa kêu Bang chủ Cái bang vừa nhảy loạn.
Thoạt nhìn, cứ ngỡ cách nhảy của Bang chủ có phần nào giống lối nhảy nhót của Cao Phong lúc nãy nhưng kỳ thực vẫn có điểm dị biệt.
Cung chủ Thần Bí cung nhận ra điểm dị biệt đó :
- Là sư phụ, bộ pháp của lão nhi ngươi sao không biến ảo bằng đồ đệ? Phải chăng cả hai đang về hùa lừa gạt ta? Đỡ!
Cao Phong tuy nghe Bang chủ Cái bang gọi nhưng vẫn đứng ngoài cười hề hề :
- Ai bảo lão nhân gia mãi say sưa đến bị người mắng là tuyệt nghệ học chưa tinh? Đã vậy, lão nhân gia cứ tự lo liệu đấy! Cao Phong đành đi trước một bước vậy. Ha... ha...
Gã bỏ đi thật, khiến Bang chủ Cái bang phải kêu to hơn :
- Ngươi đi thật sao? Ngươi không nhớ bốn chữ Thiên Địa nhị bổng là do ta giúp nên ngươi mới có sao? Chờ ta với!
Bang chủ Cái bang vừa kêu vừa tìm lối bỏ chạy và lão chạy theo Cao Phong.
Cung chủ Thần Bí cung gầm vang :
- Lần này đố sư đồ ngươi dùng Xúc Địa Thành Thốn chạy thoát ta. Mau đứng lại nào.
Vút!
Cứ thế, Cao Phong chạy ở phía trước, Bang chủ Cái bang chạy giữa, và đuổi theo sau là Cung chủ Thần Bí cung.
Vút! Vút! Vút!
Cước bộ của Cao Phong có phần chậm lại. Nhận thấy điều đó, Bang chủ Cái bang dấn bước tiến lên, đuổi kịp Cao Phong :
- Ngươi định bày trò gì nữa? Đối với ta mỗi lần miễn tương đối mặt với lão {Quạ đen} là mỗi lần giảm thiểu niên kỷ. Ngươi muốn làm gì thì làm, đừng lôi kéo la, cũng đừng lôi Cái bang vào cuộc được chứ?
Dứt lời, Bang chủ Cái bang với cước lực không hổ danh đệ nhất thần hành lập tức tiến mất hút ở đằng trước.
Cao Phong không đáp lời nào, chỉ lẳng lặng chi trì cước bộ.
Dù chậm, Cao Phong vẫn chạy, kiên trì chạy.
Chuyện đến phải đến, Cung chủ Thần Bí cung cuối cùng vẫn đuổi kịp.
Tiếng quát của lão vang ngay sau lưng Cao Phong :
- Ha... ha...! Sư đồ ngươi có cách cư xử lạ không thể ngờ. Lúc gặp nguy, mạnh đồ đệ đồ đệ chạy, mạnh sư phụ sư phụ chạy. Hoặc ta đoán đúng về việc ngươi không phải đệ tử của lão hóa tử, hoặc lão hóa tử chỉ là phường tham sinh uý tử mới bỏ mặc ngươi. Vậy chờ gì nữa ngươi chưa nạp mạng! Đỡ!
Vù...
Cao Phong lập tức lạng người, định tránh chiêu công đang quật bủa đến từ phía sau.
Vút!
Nào ngờ, lão Cung chủ lại cười :
- Sai rồi! Đó chỉ là hư chiêu! Thực chiêu là đây. Ha... ha...
Vù...
Ầm!
Bị trúng kình, Cao Phong loạng choạng!
Vút!
Lão Cung chủ xuất hiện ngay trước mặt Cao Phong :
- Ngươi trá ngụy một, ta trá ngụy mười. Nói đi, phải chăng ngươi đang cải dạng? Và lão nhân già nua từng dùng một chiêu kiếm duy nhất uy hiếp Quan chủ Cổ Thạch quan cũng chính là ngươi?
Cao Phong cố đè nén huyết khí cứ chực sôi trào. Hai thanh cây được Cao Phong hất mạnh ra :
- Chớ phí lời! Đỡ!
Vụt! Véo...
Lão Cung chủ lập tức tràn người né tránh :
- Một đao, một kiếm. Một mình ngươi lại kiêm luyện nhiều môn công phu thế ư? Thử xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh? Đỡ!
Vù...
Ào..
Lão Cung chủ tuy chỉ dùng mỗi một công phu là chưởng nhưng đại xuất thủ liên hoàn, một tả một hữu.
Cao Phong vụt chuyển đổi hai thanh gậy, khoa tít thành vòng cuộn thẳng vào nhị chiêu của đối phương.
Viu! Viu!
Lão Cung chủ bắn lóe ra hai tia nhìn kỳ lạ :
- Dùng vật cứng để thi triển nhu kình, võ học của ngươi càng lúc càng làm ta quan tâm đấy. Thử một lần nữa xem sao? Đỡ! Đỡ!
Vù...
Ào...
Vẫn xuất thủ nhị kình, lần này dường như lão Cung chủ đã tăng thêm chân lực khiến nhị kình vừa xuất phát đã mang theo uy lực nặng như núi thái, mênh mông như đại hải.
Cao Phong vẫn lẳng lặng phát chiêu, một gậy chọc vào giữa bóng chưởng to đùng, một gậy chợt quét nhẹ xuống phần hạ bàn của lão Cung chủ.
Vụt! Ào...
Lão Cung chủ trợn mắt vì kinh ngạc :
- Nhị Thương Tử Luyện và Xích Luyện? Ngươi cũng am hiểu thương pháp nữa sao? Khá đấy! Đỡ!
Vù...
Lão cũng thay đổi đấu pháp, không ra chiêu dập dồn nữa mà chỉ phát xạ chiêu liền chiêu, như muốn bức bách Cao Phong phải vận dụng hết sở học.
Cao Phong chợt biến chiêu. Thu hai thanh cây về, sau đó nhập làm một, để rồi cùng một lúc bật chéo về hai phía, công kích hai đại huyệt Hồng Môn và Khí Hải của lão Cung chủ.
Viu... viu...
Lão chép miệng :
- Thoái Bộ Đối Chiêu Âm Dương Bút? Sở học của ngươi uyên bác ngoài sức tưởng đấy. Phải chăng thập bát ban võ nghệ ngươi đều tinh thông?
Chẳng nói chẳng rằng, Cao Phong tuy chỉ có hai thanh cây không phải dài lắm ở trên tay nhưng vẫn tuần tự thi triển hết chiêu này đến chiêu khác với mỗi chiêu là mỗi hình thái cho từng thứ binh khí.
Có binh khí dài như trường thương, dây xích luyện, hoặc trường tiên vẫn được Cao Phong vận dụng bằng hai nhánh cây so ra không đủ độ dài. Ngược lại, cũng với hai nhánh cây đó, Cao Phong vẫn ngang nhiên biến thành đao pháp, kiếm pháp, bút pháp hoặc bổng pháp.
Qua đó cho thấy, dường như lão Cung chủ nhận định đúng, Cao Phong quả thật đã kiêm thông thập bát ban võ nghệ (mười tám loại khí giới thông dụng hoặc không mấy thông dụng).
Và đó là điều làm cho lão Cung chủ cuối cùng phải bật ra tiếng quát hỏi do không thể đoán biết sự thừa cùng xuất xứ lai lịch của Cao Phong :
- Sư phụ ngươi là ai? Ngươi thuộc môn phái nào? Hay gần đây có Ẩn Nhẫn môn xuất hiện và ngươi là một trong những cao thủ Ẩn Nhẫn môn? Nói!
Lão hất mạnh hai kình với thái độ không hề giấu giếm rằng nếu Cao Phong không đáp, không cung xưng những điều lão cần biết, một trong hai kình này sẽ khiến Cao Phong hồn du Địa phủ.
Đến lúc này Cao Phong mới chịu lên tiếng, không phải để đáp hay cung xưng mà là châm chọc lão :
- Trước không hỏi, sau không hỏi, lão hỏi ngay lúc này quả là điều lầm lẫn hết sức tệ hại. Vì cơ hội để lão uy hiếp ta bây giờ đâu còn. Xem đây!
Cao Phong loang hai thanh gậy vùn vụt và chính là Thiên Địa nhị bổng từng dùng để hí lộng lão Cung chủ.
Vụt... vụt...
Lão bật quát :
- Ngươi muốn nói nãy giờ ngươi cố tình trùng trình không nói gì là để điều hòa chân lực? Ta không tin công phu Phật Ấn Tu La của ta lại để ngươi dễ dàng khôi phục chân nguyên như vậy. Nạp mạng!
Vù...
Hai thanh cây của Cao Phong vẫn ung dung tung hoành, lúc tả lúc hữu, lúc thực lúc hư và lúc cương lúc nhu.
Đã vậy Cao Phong còn đôi khi bật cười :
- Phật Ấn hay Quỷ Ấn gì cũng vậy! Cơ hội để lấy mạng ta đã bị lão bỏ qua, từ lúc này trở đi, trừ phi lão có thủ đoạn nào thật ác độc, thật tàn khốc thì không có gì để nói, chứ cứ thế này ta có thể cùng lão đùa bỡn năm bảy ngàn chiêu. Không tin, lão cứ nhẫn nại chờ xem. Ha... ha...
Viu... viu...
Phát hiện những chiêu thức do Cao Phong thi triển qua hai thanh cây tuy cứ loang loáng nhưng dường như vô lực, đủ hiểu Cao Phong đang lấy hai chữ linh hoạt biến hóa làm chủ đạo cho đấu pháp hiện thời, và có nghĩa là Cao Phong đang vận dụng đạo lý nhu khắc cương, tịnh chế động, hoặc lấy nhẹ để đối đầu với nặng, lão Cung chủ gầm lên hung hãn :
- Dù muốn dù không, ngươi đâu mãi không thể cùng ta đối chiêu? Và chỉ một chiêu thôi là đủ cho ta lấy mạng ngươi! Đỡ!
Cao Phong biết đối phương cố dần ép buộc phải đối chiêu, nhưng vẫn cứ chi trì cục diện. Với đạo lý nhu khắc cương, hai cây của Cao Phong tuy xuất chiêu vô lực khiến việc chạm chiêu là không thể, nhưng đôi lúc vẫn giúp Cao Phong hóa giải chiêu công của lão Cung chủ.
Viu... viu...
Lão dần điên tiếc :
- Đỡ! Nạp mạng! Đỡ!
Ào...
Ào...
Cao Phong cũng cuồng nộ :
- Lão cũng nên đỡ của ta một chiêu. Nào!
Véo...
Một thanh cây được Cao Phong bất ngờ thích mạnh vào túi lụa trùm đầu của lão buộc lão phải nghiêng đầu để tránh.
Đã nghiêng đầu tất phải chớp mắt, lão chớp mắt tất phải phân tâm.
Thanh cây thứ hai của Cao Phong vậy là có dịp chọc thẳng vào đại huyệt Đan Điền của lão.
Véo...
Lão hơi bị bất ngờ đành hóp bụng đưa lưng về phía sau, chồm mặt về phía trước.
Cũng lúc này song thủ của lão cũng chồm ra :
- Lần này ngươi phải chết!
Vù...
Cao Phong thất kinh nhìn song thủ của lão vụt trắng toát và đang vỗ ngay vào chính diện của bản thân.
Bật ngã nửa người về phía sau, Cao Phong dùng hai thanh cây ngăn chận đà tiến công vũ bão của lão.
Vụt!
Vụt!
Lão bật cười :
- Phản ứng của ngươi quá kém, liệu ngươi sẽ ra sao? Ha... ha...
Và lão vươn tay chộp luôn vào hai thanh cây của Cao Phong.
Rốp... rốp...
Hai thanh cây dù đã vỡ vụn nhưng song thủ của lão vẫn tiếp tục chộp vào người Cao Phong.
Ào... Ào...
Đã lỡ nghiêng nửa người về phía sau trong một tư thế tuy ngoạn mục nhưng lại là tư thế để lộ nhiều sơ hở nhất, Cao Phong kêu thầm vì biết sinh mạng thế là hỏng.
Đúng lúc này, chợt có tiếng người hô hoán vang lên :
- Quỷ Ấn Tu La! Môn công phu có xuất xứ ở Tây Vực?
Lại thêm một thanh âm nữa vang lên tiếp nối :
- Thần Bí cung chẳng qua chỉ là người được Ma tăng Tây Vực phái qua. Quả là điều khó có thể ngờ.
Lão Cung chủ có một sát na khựng lại.
Bằng cảm nhận, Cao Phong nhận ra sát na đó chính là thời cơ hãn hữu.
Vút!
Bằng tư thức không ai dám nghĩ Cao Phong có thể thực hiện được Cao Phong cho hai chân liên tiếp chuồi vào mặt đất. Và cứ thế vẫn giữ dáng người đang bật ngửa về phía sau, nhờ động tác chuồi mạnh hai chân, thân hình của Cao Phong lập tức trượt về phía sau ít lắm nửa trượng.
Lúc nhận ra sự việc, lão Cung chủ lập tức nhả kình từ song thủ đang đà chộp về phía trước :
- Chạy đâu cho thoát?
Bùng! Bùng!
Rất tiếc, nhị kình Quỷ Ấn Tu La của lão chỉ làm cho nền đất vỡ tung lên mà thôi. Còn Cao Phong thì đã an toàn ở cách đó hai trượng.
Cao Phong nhìn lão, lẩm bẩm :
- Ma tăng Tây Vực? Quỷ Ấn Tu La?
Phần lão Cung chủ, sau một thoáng đưa mắt nhìn quanh bỗng bật cười ằng ặc :
- Ẩn Nhẫn môn! Vẫn là lũ Ẩn Nhẫn môn vô dụng các ngươi? Ha... ha...


Đọc tiếp Hồi 19: Mưu mô trùng trùng
Quay lại Uy phong Cổ tự

Uy phong Cổ tự - Hồi 18 - Ẩn Nhẫn Môn

Hồi 18: Ẩn Nhẫn Môn

 

Trời sáng rồi!
Bao nhọc mệt của nàng hầu như tan biến, cũng như bóng đêm phải tan biến lúc vầng dương bắt đầu ló dạng.
Hơn thế nữa, nếu mắt nàng không bị hoa, trước mặt nàng chừng mươi mười lăm trượng chính là dải đất bằng phẳng thấp thoáng qua hàng cây rừng đã trở nên thưa thớt.
Vậy là nàng đã vượt qua khu rùng, vượt qua chính nàng.
Nàng hít một hơi dài, sảng khoái, người lâng lâng, ung dung vượt qua khoảng cách còn lại, giữa nàng và dải đất bằng phẳng phía trước.
- Yến nhi! Ngươi đó ư?
Nàng dừng lại, nhìn quanh.
Dải đất trước mắt nàng tuy bằng phẳng nhưng không vì thế mà không có những cội cây to mọc lác đác, tạo thành bóng râm cho người lỡ bộ cần nơi dừng chân nghỉ trưa, trốn ánh nắng gay gắt, và cũng tạo thành chỗ kín đáo cho bất kỳ ai có tà ý tha hồ ẩn náu vào những lúc trời chỉ mới mờ sáng như lúc này.
Từ tàng cây um tùm của một cội cây như thể có một bóng nhân ảnh lao đến nàng.
Vút!
Nàng giương ánh mắt nghi ngờ :
- Đại bá?
Nhân vật nọ trợn mắt kinh ngạc :
- Sao bộ dạng ngươi tiều tụy như thế này? Tiểu tử kia đâu? Có phải chính y đã gây cho ngươi nông nỗi này?
Nàng nhìn lại mình, đúng là tiều tụy thật. Mà không tiều tụy sao được nếu phải một mình lặn lội giữa khu rừng và hầu như suốt một đêm?
Nàng bậm môi, quyết ngăn chận giọt lệ chực tràn mi. Để điều đó dễ dàng hơn, nàng hỏi ngược lại đại bá của nàng :
- Đại bá sao lại thế này? Tam thúc tứ thúc có phải cũng đi theo đại bá? Vậy còn gia sư sẽ do ai chăm sóc? Điều gì xảy ra cho gia sư rồi?
Hỏi được một hơi như vậy, một là giúp nàng quên đi thái độ bạc bẽo phũ phàng của Cừu Hận, hai là để nàng có dịp tra vấn đại bá của nàng, về những gì nàng có ý nghi ngờ đại bá, như đã được Cừu Hận giải thích.
Đại bá nàng trầm giọng :
- Sao ngươi biết đã có chuyện xảy ra cho sư phụ ngươi?
Vậy là rõ, đại bá nàng vậy là đã gián tiếp thừa nhận. Bao nghi ngờ, bao giận dữ liền được nàng trút ra kỳ hết :
- Sao tiểu điệt không biết? Chư vị là thúc bá bấy lâu nay luôn được Yến nhi kính trọng, sao chư vị nỡ tâm dối gạt Yến nhi? Sao nhẫn tâm đối xử với gia sư như vậy?
Lão cau mày :
- Kìa, Yến nhi! Sao ngươi nói năng hồ đồ vậy? Ta dối gạt ngươi bao giờ? Ta hại sư phụ ngươi bao giờ?
Nàng phừng phừng lửa giận :
- Đại bá không ngờ chứ gì? Chính mắt tiểu điệt thấy, chính tai tiểu điệt nghe, ngay khi tiểu điệt cùng đi với... với gã Cừu Hận, chẳng phải cả tam vị cũng lập tức bỏ đi sao? Điều đó khiến tiểu điệt sinh nghi. Tiểu điệt lập tức quay lại để tìm sư phụ. Hừ! Nào ngờ chỉ mới loáng chốc, bất chấp những lời tiểu điệt gửi gấm, gia sư nào có được chư vị quan tâm. Gia sư bị thất tung bởi chính hành vi thiếu trách nhiệm của ba nhân vật từng là bằng hữu. Đại bá còn muốn đối gạt sư phụ và tiểu điệt như thế nào nữa?
Lão nghiêm mặt :
- Người đã quay lại tìm sư phụ ngươi?
Nàng cười lạt :
- Đúng vậy? Gã Cừu Hận tuy thâm trầm, tuy quái đản nhưng gã nghi thế nào đúng thế đó.
- Gã nghi như thế nào?
Biết rõ đã đến lúc vạch mặt kẻ gian dối, nàng bĩu môi :
- Ngay từ đầu gã đã có ý nghi ngờ tam vị. Do đó, đi chưa được một canh giờ, gã và ta, cả hai cùng tìm chỗ nấp. Quả nhiên sau đó tam vị đều đi ngang qua, cho thấy tam vị chẳng hề có ý quan tâm chăm sóc cho gia sư, chưa gì tam vị chỉ muốn đuổi theo gã dò xét gã.
- Rồi ngươi cùng gã quay lại tìm sư phụ ngươi?
- Đương nhiên! Và sự thật lập tức phơi bày?
- Sự thật gì?
- Hừ! Một là tam vị đã đồng lõa cùng kẻ địch, mới đó đã bắt giữ gia sư, đưa gia sư đi giam cầm nơi nào đó. Hai là chính tam vị vì thiếu trách nhiệm, thản nhiên nhìn gia sư bị bắt giữ. Thử hỏi, nếu là ta tam vị có nghĩ như thế không?
- Hừ! Đó là ngươi đoán hay do gã Cừu Hận đoán và nói cho ngươi nghe?
- Gã đoán, ta tin. Không những thế, gã còn đề quyết gia sư bị hóa cuồng là do tam vị gây ra.
- Do bọn ta?
- Không sai! Gã nói, tam vị làm như thế để mong gia sư tiết lộ những câu kinh văn đã được người phí lực thu thập. Gã nói, trong Tứ hữu chỉ có gia sư là có cơ hội thu thập nhiều câu kinh văn hơn tam vị. Tam vị thật bất nghĩa, bất nhân, chỉ muốn đoạt của người nhưng lại giấu riêng phần của mình.
- Gã nói khơi khơi như vậy mà ngươi cũng tin?
- Sao lại không? Ta không thể không tin một khi chính gã đã lần lượt giúp ta thu thập được ba câu kinh văn từ miệng Chưởng môn Võ Đang phái, sau đó là mười câu nữa từ miệng lão Quan chủ Cổ Thạch quan. Người tận tâm như gã đương nhiên chỉ muốn giúp ta, không thể đem đến điều bất lợi cho ta.
Lão mỉm cười :
- Gã giúp ngươi lấy được ba câu kinh văn từ phái Võ Đang? Thật ư?
Nàng có phần hãnh diện :
- Điều đó xảy ra ngay trước mắt ta, không có gì xác thực hơn. Đến lão cũng không thể ngờ cách gã giúp ta thu thập.
Đang cao hứng, nàng thuật luôn một mạch cho lão nghe chuyện đã xảy ra, cách Cừu Hận đã dùng chỉ mỗi một câu kinh văn lại đổi được những ba câu ở Thanh Du đạo trưởng. Sau đó nàng tiếp :
- Rồi cũng bằng một câu kinh văn đó, gã vẫn có cách làm cho lão Quan chủ phải tự nói ra những mười câu lão đã thu thập.
Và nàng lại thuật chuyện đánh đổi lần thứ hai...
Chờ cho nàng dứt lời, đại bá nàng nghiêm nghị nhìn nàng :
- Ngươi có biết tại sao một mình Quan chủ Cổ Thạch quan lại có đến mười câu kinh văn, hơn Chưởng môn Võ Đang phái chỉ biết ba câu?
Nàng hỏi ngược lại :
- Lão hỏi điều này để làm gì. Tại sao ta phải quan tâm, phải biết?
Lão đáp :
- Vì ta muốn chứng minh cho ngươi thấy những gì lão Cừu Hận nói về bọn ta đều sai, và những nghi ngờ của ngươi về bọn ta cũng sai.
Nàng cười khẩy :
- Sai ư? Lão định dối gạt ta nữa sao?
Lão quắc mắt.
- Sự việc chưa minh bạch, Yến nhi, vì thế ta tạm bỏ qua thái độ ngạo mạn và những lời nói trịch thượng xúc phạm của ngươi. Huống chi, như ta đã nói ngay lúc đầu, một kẻ cả tin như ngươi trước sau gì cũng bị người mê hoặc. Cũng may, sự việc vẫn chưa đến nỗi nào, vẫn có thể cứu vãn nếu ngươi chịu khó nghe ta giải thích.
Nàng cau mặt :
- Còn gì để giải thích?
Lão hất mặt :
- Còn nhiều nữa là khác. Như việc bọn ta mỗi người có biết thêm một ít câu kinh văn, ngoài năm câu đến ngươi cũng biết, đó là sự dối trá, sự bịa đặt. Hay nói đúng hơn, đó là kế ly gián với ý đồ gây căm phẫn cho ngươi đối với bọn ta.
- Bịa đặt? Ly gián? Như thế nào?
Lão thở dài :
- Trước hết hãy nói về mười câu kinh văn của Quan chủ Cổ Thạch quan. Cũng như bọn ta, Tứ hữu luôn là một, luôn chia sẻ mọi nỗi phiền muộn ưu tư, Quan chủ Cổ Thạch quan là một trong Giang hồ Thất sát, họ cũng chia sẻ nhau mọi bí ẩn. Đó là lý do khiến ngươi nghĩ một mình lão Quan chủ lại có đến mười câu kinh văn. Kỳ thực, đó là số kinh văn được Giang hồ Thất sát cùng thu thập. Một người không thể nào có cơ hội thu thập nhiều đến thế. Chẳng phải Chưởng môn Võ Đang phái cũng chỉ biết có ba câu đó sao? Cũng không biết chừng, để có ba câu kinh văn, có lẽ Chưởng môn Võ Đang đã cùng một hoặc hai nhân vật nữa trao đổi.
Nàng hoang mang :
- Ý lão muốn nói, Võ lâm Tứ hữu có được năm câu kinh văn, so với mọi người là tương đối? Không thể có nhiều hơn, chỉ có thể ít hơn mà thôi?
Lão gật dầu :
- Ngươi có thể tự nhẩm ra nếu biết rằng dù có đến mấy mươi câu kinh văn xuất hiện rải rác khắp Uy Phong cổ tự nhưng lại có đến hai mươi nhân vật hữu danh cùng chia nhau thu thập. Người nào nhanh lắm cũng chỉ đạt hai hoặc ba là cùng, không thể nhiều hơn. Như vây, một mình sư phụ ngươi đâu có thể biết đến năm câu?
- Có nghĩa là, tam vị thúc bá không ai giữ riêng cho mình câu kinh văn nào cả?
- Không hề! Nếu ngươi vẫn chưa tin ta, ta có thể lập thệ, rằng bọn ta nếu có ý gì khác gây hại cho sư phụ ngươi, nguyên bị nghĩ lôi phanh thây, tử vô địa táng.
Nàng giao động :
- Không lẽ... gã thật sự muốn ly gián chúng ta?
Lão ầm ừ :
- Qua những gì ngươi vừa kể gã là kẻ thủ đoạn có thừa, thật khó tin nếu gã thật sự thành tâm giúp ngươi. Chắc chắn khi giúp ngươi gã phải có dụng ý gì đó có lợi cho gã.
Nàng giật mình :
- Phải chăng đó là chuyện gã dò xét về cái chết của Cầm minh chủ?
Lão giật nảy người :
- Gã dò hỏi như thế nào?
Nàng thuật lại chuyện đó.
Nghe xong, lão cau may :
- Gã chỉ hỏi, không có động thái báo thù.
Nàng lắc đầu :
- Chuyện đó thì không?
- Gã có nói vì sao gã hỏi không?
Nàng lại lắc :
- Tiểu điệt mấy lần định hỏi, nhưng dường như gã luôn lẩn tránh đề tài đó.
- Vậy gã nói với ngươi những gì?
Nàng nhớ lại :
- Gã rất thâm trầm, không mấy khi mở miệng. Hoặc nếu có mở miệng, đó là do tiểu điệt làm trái ý gã, gã chỉ quát nạt tiểu diệt mà thôi.
- Quát nạt? Gã dám hà hiếp ngươi? Một tiểu nha đầu bé bỏng luôn được thúc bá cưng chiều mà gã dám quát nạt?
Nàng thút thít :
- Gã là người như vậy. Tiểu điệt... tiểu điệt hiện rất hận gã.
- Ngươi hận một thì ta hận đến mười. Hừ, nếu là vậy, ngươi không cần đi với gã, hãy đi với ta. Bọn ta nghĩ lại rồi, sẽ giúp ngươi và sư phụ ngươi thu thập càng nhiều câu kinh văn càng tốt. Nhân tiện, sẽ có lúc ta trừng trị gã, giúp ngươi rửa hận.
Nàng thổn thức :
- Nhưng hiện giờ gia sư...
Lão vỗ về :
- Ngươi yên tâm! Sư phụ ngươi quả nhiên đã bị người bắt giữ, là người có hành tung xuất quỷ nhập thần, võ học cao minh, đến bọn ta ba người dù có nhìn thấy cũng không kịp có phản ứng gì đáng kể. Đó là nguyên do khiến bọn ta ba người giờ phải tản khai, chia nhau ra để truy tìm.
Nàng ngước mắt đỏ hoe nhìn đại bá :
- Đại bá! Tiểu điệt trót mạo phạm...
Lão cười xòa, trấn an :
- Ta đã nói là ta bỏ qua, ngươi bất tất mãi áy náy, Nếu lâm vào trường hợp của ngươi, như lúc nãy ngươi nói, có lẽ ta cũng phải nghĩ như vậy. Nhưng chỉ một lần này thôi, lần sau nhớ, đừng quá cả tin, dễ bị người lung lay.
Nàng gật đầu. Vì không hiểu vì lẽ gì nàng chợt quay đầu nhìn lại khu rừng.
Không thấy bóng dáng gã, nàng thầm oán hận, vậy là đêm qua nàng đã đoán lầm, gã không hề bám theo nàng, gã đâu có quan tâm đến nàng như nàng tự mường tượng?
Phát hiện cử chỉ của nàng, lão đại bá hỏi :
- Như lúc nãy ngươi từ trong rừng bước ra? Sao chỉ có một mình ngươi?
- Gã đã gây phẫn nộ cho tiểu điệt, như đó là cách xua đuổi tiểu điệt để gã nhẹ gánh. Giờ này, có lẽ gã vẫn còn trong rừng đang tìm chỗ nào đó đánh một giấc say sưa, bù lại đêm qua phải thức trắng.
Lão đại bá hầm hầm nét mặt :
- Được lắm! Ta sẽ tìm gặp gã, phải dạy cho gã một bài học.
Nàng ngăn lại :
- Không cần đâu, đại bá. Người của Thần Bí cung cũng đang tìm gã, đại bá vào đó e chạm trán bọn họ mất.
Lão đâm hoảng :
- Thần Bí cung? Ngươi và gã cớ sao lại dây vào Thần Bí cung?
Nàng lại kể chuyện đã xảy ra.
Tiếp theo đó nàng phì cười :
- Gã có tài dị dung rất cao minh, thiên biến vạn hóa. Nếu Thần Bí cung mãi truy tìm một nhân vật có bộ dạng già nua yếu đuối ắt sẽ không lưu tâm đến một nhân vật trạc tuổi tam tuần chính là gã hóa thân, họ sẽ không bao giờ tìm thấy gã.
Ba chữ Thần Bí cung không ngờ lại làm cho đại bá nàng sợ đến vậy.
Lão vội nắm tay nàng lôi đi :
- Thần Bí cung không thích bị ai khác xen vào, ta và ngươi không nên lưu lại. Đi thôi!
Tuy đi theo nhưng nàng nghi hoặc :
- Thần Bí cung, họ là những ai? Sao mới nghe, đại bá đã tỏ ra sợ hãi?
Lão lấm lét đưa đầu nhìn quanh :
- Đến việc nhắc đến ba chữ đó cũng không nên, ngươi cứ đi theo ta. Rồi ta sẽ nói cho nghe về họ. Nhanh nào!
Cả hai đi xa dần.
Cùng lúc đó, từ những tàng cây xung quanh có năm bảy nhân vật lặng lẽ xuất hiện. Họ không đuổi theo hai kẻ mới đi. Trái lai, họ lẳng lặng tiến vào khu rừng.
Độ một tuần trà sau, từ khu rừng chợt bay vọt lên những đốm hoa quang màu đỏ.
Những đốm hỏa quang chưa tắt thì các phía liền có mấy mươi nhân vật thần bí xuất hiện.
Cũng như những nhân vật lúc nãy, mấy mươi nhân vật thần bí cũng lặng lẽ tiến vào khu rừng.
Khu rừng vẫn dày đặc, vẫn âm u, che giấu bên dưới những bí ẩn, những nhân vật kỳ quái vừa chui vào.
Mãi đến lúc này, từ cội cây rùng cao to nhất nầm ngang bìa rừng, một bóng nhân ảnh từ đó lao xuống, xuất hiện ngay dải đất trống bên ngoài.
Thoạt nhìn, nếu có người bất ngờ lưu lại nhìn thấy sẽ khó nghĩ đó là Cừu Hận hoặc với bộ dạng già nua hoặc với diện mạo một nhân vật tam tuần.
Vì người vừa xuất hiện chỉ là một nhân vật Cái bang với y phục rách rưới nhầu bẩn. Tuy vậy, diện mạo của gã đệ tử Cái bang này lại sạch sẽ, khác hẳn với y phục gã đang khoác trên người.
Tuy cảnh quang xung quanh vắng lặng nhưng không vì thế mà không có người ẩn nấp dò xét.
Gã đệ tử Cái bang như cũng biết rõ như vậy nên cố tình nghêu ngao hát :
- Ư ư, Nhất cung... Nhất Kiếm ư... Tứ tuyệt chưởng! A ha... Thất phái, Thất sát, ư... ư... Nhị đại bang. Cốc, cốc... cốc...
Vừa hát gã đệ tử Cái bang vừa gõ vào nhau bằng hai đoạn cây rừng đủ dài.
Đủ để gã dùng thay vũ khí khi khua khoắng vì đang cao hứng, đủ để gã dùng làm gậy thay cho Đả Cẩu bổng mà đệ tử Cái bang nào cũng có.
- Đứng lại! Hãy xưng danh...
Quả nhiên ở quanh đây vẫn có người ẩn nấp dò xét. Tiếng quát đó xuất phát từ một cội cây cũng khá cao.
Gã đệ tử Cái bang bật cười :
- Đường đường là đệ tử một trong Nhị đại bang như Cao Phong này, tôn giá có tư cách gì ta phải đứng lại?
Dứt lời, gã vẫn bước đi, vẫn nghêu ngao hát :
- Nhất Quân, ư... ư... Nhất Kiếm....
Vút!
Một nhân vật xuất hiện bằng thân pháp bất phàm.
Và từ hai lỗ thủng trên túi vải trùm kín đầu của nhân vật này có hai luồng tinh quang bắn xạ ra, nhìn gã đệ tử Cái bang.
- Cao Phong ngươi là đệ tử của nhân vật nào ở Cái bang?
Gã bĩu môi :
- Lại thêm một kẻ nữa không dám chường mặt thật cho mọi người nhìn? Thần Bí cung chỉ có thể dọa người khác, đâu thể dọa nổi ta là đệ đại tử của đệ nhất thần hành Bang chủ lão gia?
Nhân vật thần bí nọ chớp mắt :
- Gia Cát Vân lão hỏa tử có ngươi là đệ tử khi nào vậy? Lại còn là đại đệ tử nữa?
Gã cười hề hề :
- Tôn giá không biết thật? Hóa ra so về mức độ thần bí, Bang chủ lão gia của Cao Phong ta vẫn chiếm phần hơn. Ha... ha...! Nhất Quân, nhất Kiếm, Tứ tuyệt chưởng.
Gã vừa ư ư hát vừa bỏ đi, khiến nhân vật nọ phẫn nộ, phải dịch người quyết ngăn lối gã :
- Ngươi đâu thể hí lộng ta như thế? Ta...
Vút!
Nhân vật nọ không thể nói hết lời vì một sự việc đang xảy ra khá bất ngờ.
Đó là gã đệ tử Cái bang không hiểu đã đi chuyển bằng cách nào mà dù có bị nhân vật nọ tung người bám theo thủy chung vẫn không thể đón đầu chận lối gã.
Nhân vật nọ càng thêm phẫn nộ, di chuyển nhanh hơn.
Vút! Vút!
Vẫn vậy gã đệ tử Cái bang có cách di chuyển lắt léo kỳ quái, đủ cho gã ung dung tiếp tục bỏ đi và vẫn nghêu ngao hát ư ư :
- Thất phái, thất sát... Nhị đại bang...
Không thể làm gì được, nhân vật thần bí đột ngột phát kình :
- Quả nhiên là công phu “Xúc Địa Thành Thốn” của lão hóa tử Gia Cát Vân. Nhưng với ngươi ta vẫn có cách buộc ngươi dừng lại. Đỡ!
Vù...
Gã đệ tử Cái bang vờ phát hoảng kêu lên :
- A...! Muốn cắn trộm ư? Cẩu cuồng muốn chết phỏng?
Gã nhảy qua nhảy lại, tiện tay gã vung loạn hai nhánh cây thay gậy
Vèo... Vèo...
Cách nhảy của gã tuy không ra chưởng pháp gì nhưng vẫn giúp gã thoát kình của đối phương trong gang tấc.
Ngược lại, hai nhánh cây của gã lại suýt làm túi lụa trùm đầu của nhân vật nọ bật bay.
Nhân vật nọ kịp lách đầu qua một bên, phẫn nộ tung tiếp vào gã một kình nữa :
- Sư phụ ngươi còn phải kiêng nể ta đôi phần, ngươi có tư cách gì đùa cợt ta? Đỡ!
Vù...
Gã lại nhảy, lại khua gậy :
- Ai bảo Cao Phong ta đang đùa? Việc gì ta phải kiêng nể loại giấu đầu giấu mặt như ngươi? Đâm này, đẩy này, cuốn này?
Vèo... vèo...
Gã có cách điều động hai cây gậy thật điêu luyện. Một trên thì một dưới, một tả thì một hữu. Cái thì nhẹ chỉ là hư chiêu, cái thì trầm nặng chính là thực chiêu. Và hư chiêu hay thực chiêu đều thay đổi liên tục, không chắc chắn gậy nào thực, gậy nào là giả hư.
Điều đó làm cho nhân vật nọ sau một thoáng nhận định chợt nhảy lùi về :
- Dừng tay! Đả Cẩu bổng của Cái bang chưa bao giờ đạt đến mức biến ảo như ngươi vừa thi triển. Ngươi không phải đệ tử Cái bang?
Gã thu gậy về và ung dung bỏ đi, miệng thì nói :
- Phải hay không cũng vậy thôi. Tóm lại, tôn giá giờ đã biết Bổng pháp của Cao Phong ta lợi hại như thế nào rồi đấy! Cáo biệt.
Nhân vật nọ bật quát :
- Đứng lại! Ngươi không thể đi nếu chưa nói rõ công phu ngươi vừa sử dụng gọi là gì?
Gã bật cười :
- Tôn giá muốn biết ư? Đớ gọi là “Thiên Bổng Điếu Cẩu”, “Địa Bổng Ngọa Cẩu”. Ha... ha...
Nhân vật nọ trừng mắt :
- Làm gì có thứ công phu này? Điếu Cẩu, Ngọa Cẩu? Là do ngươi bịa ra thôi.
Chợt có tràng cười từ xả vọng đến :
- Bịa hay không, sao Cung chủ không hỏi lão hóa tử ta? Đôi co làm gì với đệ tử đó đến phải tự hành hạ mình? Ha... ha...
Vút!
Một lão khất cái xuất hiện, khiến gã đệ tử Cái bang tái mặt :
- Bang chủ...
Nhân vật nọ cũng kêu :
- Là Bang chủ Cái bang đó ư? Lão giáo huấn luyện đệ tử giỏi đấy.
Lão khất cái nhìn gã kia :
- Ngươi vẫn không bỏ thói gặp ai cũng hí lộng, cũng đùa cợt thế sao, Cao Phong? Hí lộng ta thì không sao nhưng đến cả Cung chủ Thần Bí cung ngươi cũng không chừa, quả là to gan lớn mật. Hừ!
Thấy lão khất cái vừa mắng vừa nháy nhó mắt, Cao Phong cười hề hề :
- Cao Phong này làm sao phân biệt ai là Cung chủ giữa bao nhiêu người đều che kín chân diện? Phải chi ngay từ đầu lão cứ xưng danh hoặc chỉ cần chường thật mặt ra là đủ, đâu đến nỗi xảy ra cố sự?
Cung chủ Thần Bí cung quắc mắt :
- Đã là đệ tử sao y không có vẻ tôn kính, không gọi lão hóa tử ngươi là sư phụ?
Bang chủ Cái bang cười khà khà :
- Từ trước đến giờ có lúc nào tệ đồ biết tỏ ra tôn kính? Huống chi sau này, y lại tự mình thức ngộ tuyệt kỹ thất truyền của bổn bang, gọi là Thiên Địa nhị bổng, y càng tỏ ra bất trị hơn. Mong Cung chủ chớ phiền trách!
- Thiên Địa nhị bổng? Sao lúc nãy y lại gọi...
Bang chủ Cái bang cướp lời :
- Đó là do y cố tình trêu chọc cũng là do Cung chủ khích nộ y. Điếu Cẩu (câu chó lên), Ngọa Cẩu (bắt chó nằm) là y ám chỉ Cung chủ.
Cung chủ Thần Bí cung thịnh nộ :
- Phải chăng đến lượt lão hóa tử ngươi châm chọc ta?
Bang chủ Cái bang vùng cười ngất :
- Đâu riêng gì lúc này, lão hóa tử ta luôn châm chọc, luôn đối đầu với Cung chủ kia mà. Cung chủ nói gì lạ vậy. Ha... ha...
Cung chủ Thần Bí cung gầm lên :
- Nếu vậy, hãy tiếp ta một chưởng!
Vù...
Cũng như Cao Phong lúc nãy, Bang chủ Cái bang vờ kêu hoảng :
- Lại muốn cắn trộm ư? Cao Phong! Ngươi là đại đệ tử của ta mau giúp ta khỏi bị cắn trộm nào.
Vừa kêu Bang chủ Cái bang vừa nhảy loạn.
Thoạt nhìn, cứ ngỡ cách nhảy của Bang chủ có phần nào giống lối nhảy nhót của Cao Phong lúc nãy nhưng kỳ thực vẫn có điểm dị biệt.
Cung chủ Thần Bí cung nhận ra điểm dị biệt đó :
- Là sư phụ, bộ pháp của lão nhi ngươi sao không biến ảo bằng đồ đệ? Phải chăng cả hai đang về hùa lừa gạt ta? Đỡ!
Cao Phong tuy nghe Bang chủ Cái bang gọi nhưng vẫn đứng ngoài cười hề hề :
- Ai bảo lão nhân gia mãi say sưa đến bị người mắng là tuyệt nghệ học chưa tinh? Đã vậy, lão nhân gia cứ tự lo liệu đấy! Cao Phong đành đi trước một bước vậy. Ha... ha...
Gã bỏ đi thật, khiến Bang chủ Cái bang phải kêu to hơn :
- Ngươi đi thật sao? Ngươi không nhớ bốn chữ Thiên Địa nhị bổng là do ta giúp nên ngươi mới có sao? Chờ ta với!
Bang chủ Cái bang vừa kêu vừa tìm lối bỏ chạy và lão chạy theo Cao Phong.
Cung chủ Thần Bí cung gầm vang :
- Lần này đố sư đồ ngươi dùng Xúc Địa Thành Thốn chạy thoát ta. Mau đứng lại nào.
Vút!
Cứ thế, Cao Phong chạy ở phía trước, Bang chủ Cái bang chạy giữa, và đuổi theo sau là Cung chủ Thần Bí cung.
Vút! Vút! Vút!
Cước bộ của Cao Phong có phần chậm lại. Nhận thấy điều đó, Bang chủ Cái bang dấn bước tiến lên, đuổi kịp Cao Phong :
- Ngươi định bày trò gì nữa? Đối với ta mỗi lần miễn tương đối mặt với lão {Quạ đen} là mỗi lần giảm thiểu niên kỷ. Ngươi muốn làm gì thì làm, đừng lôi kéo la, cũng đừng lôi Cái bang vào cuộc được chứ?
Dứt lời, Bang chủ Cái bang với cước lực không hổ danh đệ nhất thần hành lập tức tiến mất hút ở đằng trước.
Cao Phong không đáp lời nào, chỉ lẳng lặng chi trì cước bộ.
Dù chậm, Cao Phong vẫn chạy, kiên trì chạy.
Chuyện đến phải đến, Cung chủ Thần Bí cung cuối cùng vẫn đuổi kịp.
Tiếng quát của lão vang ngay sau lưng Cao Phong :
- Ha... ha...! Sư đồ ngươi có cách cư xử lạ không thể ngờ. Lúc gặp nguy, mạnh đồ đệ đồ đệ chạy, mạnh sư phụ sư phụ chạy. Hoặc ta đoán đúng về việc ngươi không phải đệ tử của lão hóa tử, hoặc lão hóa tử chỉ là phường tham sinh uý tử mới bỏ mặc ngươi. Vậy chờ gì nữa ngươi chưa nạp mạng! Đỡ!
Vù...
Cao Phong lập tức lạng người, định tránh chiêu công đang quật bủa đến từ phía sau.
Vút!
Nào ngờ, lão Cung chủ lại cười :
- Sai rồi! Đó chỉ là hư chiêu! Thực chiêu là đây. Ha... ha...
Vù...
Ầm!
Bị trúng kình, Cao Phong loạng choạng!
Vút!
Lão Cung chủ xuất hiện ngay trước mặt Cao Phong :
- Ngươi trá ngụy một, ta trá ngụy mười. Nói đi, phải chăng ngươi đang cải dạng? Và lão nhân già nua từng dùng một chiêu kiếm duy nhất uy hiếp Quan chủ Cổ Thạch quan cũng chính là ngươi?
Cao Phong cố đè nén huyết khí cứ chực sôi trào. Hai thanh cây được Cao Phong hất mạnh ra :
- Chớ phí lời! Đỡ!
Vụt! Véo...
Lão Cung chủ lập tức tràn người né tránh :
- Một đao, một kiếm. Một mình ngươi lại kiêm luyện nhiều môn công phu thế ư? Thử xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh? Đỡ!
Vù...
Ào..
Lão Cung chủ tuy chỉ dùng mỗi một công phu là chưởng nhưng đại xuất thủ liên hoàn, một tả một hữu.
Cao Phong vụt chuyển đổi hai thanh gậy, khoa tít thành vòng cuộn thẳng vào nhị chiêu của đối phương.
Viu! Viu!
Lão Cung chủ bắn lóe ra hai tia nhìn kỳ lạ :
- Dùng vật cứng để thi triển nhu kình, võ học của ngươi càng lúc càng làm ta quan tâm đấy. Thử một lần nữa xem sao? Đỡ! Đỡ!
Vù...
Ào...
Vẫn xuất thủ nhị kình, lần này dường như lão Cung chủ đã tăng thêm chân lực khiến nhị kình vừa xuất phát đã mang theo uy lực nặng như núi thái, mênh mông như đại hải.
Cao Phong vẫn lẳng lặng phát chiêu, một gậy chọc vào giữa bóng chưởng to đùng, một gậy chợt quét nhẹ xuống phần hạ bàn của lão Cung chủ.
Vụt! Ào...
Lão Cung chủ trợn mắt vì kinh ngạc :
- Nhị Thương Tử Luyện và Xích Luyện? Ngươi cũng am hiểu thương pháp nữa sao? Khá đấy! Đỡ!
Vù...
Lão cũng thay đổi đấu pháp, không ra chiêu dập dồn nữa mà chỉ phát xạ chiêu liền chiêu, như muốn bức bách Cao Phong phải vận dụng hết sở học.
Cao Phong chợt biến chiêu. Thu hai thanh cây về, sau đó nhập làm một, để rồi cùng một lúc bật chéo về hai phía, công kích hai đại huyệt Hồng Môn và Khí Hải của lão Cung chủ.
Viu... viu...
Lão chép miệng :
- Thoái Bộ Đối Chiêu Âm Dương Bút? Sở học của ngươi uyên bác ngoài sức tưởng đấy. Phải chăng thập bát ban võ nghệ ngươi đều tinh thông?
Chẳng nói chẳng rằng, Cao Phong tuy chỉ có hai thanh cây không phải dài lắm ở trên tay nhưng vẫn tuần tự thi triển hết chiêu này đến chiêu khác với mỗi chiêu là mỗi hình thái cho từng thứ binh khí.
Có binh khí dài như trường thương, dây xích luyện, hoặc trường tiên vẫn được Cao Phong vận dụng bằng hai nhánh cây so ra không đủ độ dài. Ngược lại, cũng với hai nhánh cây đó, Cao Phong vẫn ngang nhiên biến thành đao pháp, kiếm pháp, bút pháp hoặc bổng pháp.
Qua đó cho thấy, dường như lão Cung chủ nhận định đúng, Cao Phong quả thật đã kiêm thông thập bát ban võ nghệ (mười tám loại khí giới thông dụng hoặc không mấy thông dụng).
Và đó là điều làm cho lão Cung chủ cuối cùng phải bật ra tiếng quát hỏi do không thể đoán biết sự thừa cùng xuất xứ lai lịch của Cao Phong :
- Sư phụ ngươi là ai? Ngươi thuộc môn phái nào? Hay gần đây có Ẩn Nhẫn môn xuất hiện và ngươi là một trong những cao thủ Ẩn Nhẫn môn? Nói!
Lão hất mạnh hai kình với thái độ không hề giấu giếm rằng nếu Cao Phong không đáp, không cung xưng những điều lão cần biết, một trong hai kình này sẽ khiến Cao Phong hồn du Địa phủ.
Đến lúc này Cao Phong mới chịu lên tiếng, không phải để đáp hay cung xưng mà là châm chọc lão :
- Trước không hỏi, sau không hỏi, lão hỏi ngay lúc này quả là điều lầm lẫn hết sức tệ hại. Vì cơ hội để lão uy hiếp ta bây giờ đâu còn. Xem đây!
Cao Phong loang hai thanh gậy vùn vụt và chính là Thiên Địa nhị bổng từng dùng để hí lộng lão Cung chủ.
Vụt... vụt...
Lão bật quát :
- Ngươi muốn nói nãy giờ ngươi cố tình trùng trình không nói gì là để điều hòa chân lực? Ta không tin công phu Phật Ấn Tu La của ta lại để ngươi dễ dàng khôi phục chân nguyên như vậy. Nạp mạng!
Vù...
Hai thanh cây của Cao Phong vẫn ung dung tung hoành, lúc tả lúc hữu, lúc thực lúc hư và lúc cương lúc nhu.
Đã vậy Cao Phong còn đôi khi bật cười :
- Phật Ấn hay Quỷ Ấn gì cũng vậy! Cơ hội để lấy mạng ta đã bị lão bỏ qua, từ lúc này trở đi, trừ phi lão có thủ đoạn nào thật ác độc, thật tàn khốc thì không có gì để nói, chứ cứ thế này ta có thể cùng lão đùa bỡn năm bảy ngàn chiêu. Không tin, lão cứ nhẫn nại chờ xem. Ha... ha...
Viu... viu...
Phát hiện những chiêu thức do Cao Phong thi triển qua hai thanh cây tuy cứ loang loáng nhưng dường như vô lực, đủ hiểu Cao Phong đang lấy hai chữ linh hoạt biến hóa làm chủ đạo cho đấu pháp hiện thời, và có nghĩa là Cao Phong đang vận dụng đạo lý nhu khắc cương, tịnh chế động, hoặc lấy nhẹ để đối đầu với nặng, lão Cung chủ gầm lên hung hãn :
- Dù muốn dù không, ngươi đâu mãi không thể cùng ta đối chiêu? Và chỉ một chiêu thôi là đủ cho ta lấy mạng ngươi! Đỡ!
Cao Phong biết đối phương cố dần ép buộc phải đối chiêu, nhưng vẫn cứ chi trì cục diện. Với đạo lý nhu khắc cương, hai cây của Cao Phong tuy xuất chiêu vô lực khiến việc chạm chiêu là không thể, nhưng đôi lúc vẫn giúp Cao Phong hóa giải chiêu công của lão Cung chủ.
Viu... viu...
Lão dần điên tiếc :
- Đỡ! Nạp mạng! Đỡ!
Ào...
Ào...
Cao Phong cũng cuồng nộ :
- Lão cũng nên đỡ của ta một chiêu. Nào!
Véo...
Một thanh cây được Cao Phong bất ngờ thích mạnh vào túi lụa trùm đầu của lão buộc lão phải nghiêng đầu để tránh.
Đã nghiêng đầu tất phải chớp mắt, lão chớp mắt tất phải phân tâm.
Thanh cây thứ hai của Cao Phong vậy là có dịp chọc thẳng vào đại huyệt Đan Điền của lão.
Véo...
Lão hơi bị bất ngờ đành hóp bụng đưa lưng về phía sau, chồm mặt về phía trước.
Cũng lúc này song thủ của lão cũng chồm ra :
- Lần này ngươi phải chết!
Vù...
Cao Phong thất kinh nhìn song thủ của lão vụt trắng toát và đang vỗ ngay vào chính diện của bản thân.
Bật ngã nửa người về phía sau, Cao Phong dùng hai thanh cây ngăn chận đà tiến công vũ bão của lão.
Vụt!
Vụt!
Lão bật cười :
- Phản ứng của ngươi quá kém, liệu ngươi sẽ ra sao? Ha... ha...
Và lão vươn tay chộp luôn vào hai thanh cây của Cao Phong.
Rốp... rốp...
Hai thanh cây dù đã vỡ vụn nhưng song thủ của lão vẫn tiếp tục chộp vào người Cao Phong.
Ào... Ào...
Đã lỡ nghiêng nửa người về phía sau trong một tư thế tuy ngoạn mục nhưng lại là tư thế để lộ nhiều sơ hở nhất, Cao Phong kêu thầm vì biết sinh mạng thế là hỏng.
Đúng lúc này, chợt có tiếng người hô hoán vang lên :
- Quỷ Ấn Tu La! Môn công phu có xuất xứ ở Tây Vực?
Lại thêm một thanh âm nữa vang lên tiếp nối :
- Thần Bí cung chẳng qua chỉ là người được Ma tăng Tây Vực phái qua. Quả là điều khó có thể ngờ.
Lão Cung chủ có một sát na khựng lại.
Bằng cảm nhận, Cao Phong nhận ra sát na đó chính là thời cơ hãn hữu.
Vút!
Bằng tư thức không ai dám nghĩ Cao Phong có thể thực hiện được Cao Phong cho hai chân liên tiếp chuồi vào mặt đất. Và cứ thế vẫn giữ dáng người đang bật ngửa về phía sau, nhờ động tác chuồi mạnh hai chân, thân hình của Cao Phong lập tức trượt về phía sau ít lắm nửa trượng.
Lúc nhận ra sự việc, lão Cung chủ lập tức nhả kình từ song thủ đang đà chộp về phía trước :
- Chạy đâu cho thoát?
Bùng! Bùng!
Rất tiếc, nhị kình Quỷ Ấn Tu La của lão chỉ làm cho nền đất vỡ tung lên mà thôi. Còn Cao Phong thì đã an toàn ở cách đó hai trượng.
Cao Phong nhìn lão, lẩm bẩm :
- Ma tăng Tây Vực? Quỷ Ấn Tu La?
Phần lão Cung chủ, sau một thoáng đưa mắt nhìn quanh bỗng bật cười ằng ặc :
- Ẩn Nhẫn môn! Vẫn là lũ Ẩn Nhẫn môn vô dụng các ngươi? Ha... ha...


Đọc tiếp Hồi 19: Mưu mô trùng trùng
Quay lại Uy phong Cổ tự
Đọc thêm..

Hồi 19: Mưu mô trùng trùng


- Chậm đã nào, tiểu tử!
Cao Phong dừng lại, hướng mặt về phía vừa có tiếng phát thoại :
- Bang chủ có gì cần chỉ giáo xin nói ngay cho.
Vút!
Bang chủ Cái bang xuất hiện, bĩu môi nhìn Cao Phong :
- Phải chăng vì biết không thể chạy khỏi ngươi mới ngoan ngoãn đứng lại, hỏi xin lời chỉ giáo?
Cao Phong ung dung thừa nhận :
- Không sai! Nhưng sẽ có ngày dù Bang chủ có tận lực cũng không thể đuổi kịp Cao mỗ. Lúc đó, bốn chữ “đệ nhất thần hành” muốn dọa ai thì dọa nhưng xin chừa Cao mỗ ra.
Bang chủ Cái bang cười khinh khỉnh :
- Chờ đến lúc đó hãy hay. Giờ thì ngươi nói đi, hành vi của ngươi như vậy có đáng hổ thẹn không?
Cao Phong hất mặt :
- Hành vi gì? Bang chủ trước khi mắng người hãy nói rõ trước đã.
Lão Bang chủ hầm hầm nét mặt :
- Được ngươi nghe đây! Tuy nguyên nhân thế nào không biết, nhưng sự thật là nhờ có Ẩn Nhẫn môn xuất hiện đúng lúc ngươi mới không bị công phu Quỷ Ấn Tu La của lão “quạ đen” lấy mạng. Đã vậy, sao ngươi không lưu lại cùng họ đối phó với lão “quạ đen”, ngay lập tức ngươi đã lo tháo chạy?
Cao Phong hỏi ngược lại :
- Vậy là Bang chủ vẫn ẩn nấp gần đó và đã thấy tất cả?
Lão đáp :
- Đương nhiên! Nếu không...
Cao Phong xua tay :
- Chậm đã! Vậy sao Bang chủ không giỏi hiện thân giúp họ? Phải chăng Bang chủ đúng là phường tham sinh úy tử như đã nghe lão Cung chủ bảo?
Lão trợn mắt :
- Ta...! Nhưng đâu phải ta được Ẩn Nhẫn môn vô tình cứu mạng? Đó là ngươi, chính ngươi, không phải ta. Ngươi không thể nhẫn tâm bỏ đì như thế.
Cao Phong cười nụ :
- Cứ cho lời của Bang chủ là đúng đi, rồi sao? Bang chủ bất bình thay cho họ? Bang chủ có tư cách gì để bất bình?
Cao Phong bảo :
- Nếu mỗi việc mỗi bất bình như Bang chủ, vậy sao lúc Bang chủ thấy Cao Phong mỗ đối phó một cách khốn đốn với lão Cung chủ, Bang chủ không vì bất bình mà hiện thân tiếp trợ?
Cao Phong cười khẩy :
- Cao mỗ hiểu, vì đó là Bang chủ muốn mượn tay lão Cung chủ để trừng phạt tội mỗ giả danh Cái bang. Đó là chưa nói Bang chủ cũng muốn nhân cớ đó nhận rõ lai lịch cùng xuất xứ võ học của Cao mỗ. Tóm lại, để có tư cách, Bang chủ tuyệt đối không có tư cách gì trách cứ Cao mỗ. Còn việc Ẩn Nhẫn môn, giả như có họ ở đây, nếu họ chất vấn Cao mỗ như Bang chủ vừa làm, Cao mỗ sẽ có đủ lý lẽ bác bỏ lời chất vấn của họ.
Bang chủ Cái bang giận tím mặt :
- Được! Ta không nói về Ẩn Nhẫn môn nữa. Hãy nói về chuyện giả làm đệ tử Cái bang của ngươi. Ngươi có dụng ý gì?
Cao Phong nhún vai :
- Cùng tắc biến, biến tắc thông. Đã là ngươi thuộc giới giang hồ hẳn Bang chủ phải biết câu “ngộ biến tùng quyền” là thế nào. Vả lại, tuy Cao mỗ có lỗi là mạo danh Cái bang nhưng xét ra vẫn chưa gây tổn hại gì cho. Cái bang, nếu không muốn nói là đã đem đến điều lợi.
Lão thóa mạ :
- Lợi cái mốc xì. Không phải ngươi đã làm ta phải vắt chân lên cổ mà chạy đó sao?
Cao Phong hấp háy mắt :
- Sở trường của Bang chủ là chạy, đâu phải đây là lần đầu? Còn lợi mà Cao mỗ muốn nói đến, đó là từ nay về sau Thần Bí cung cần phải cân nhắc kỹ lưỡng trước khi cùng Cái bang đối đầu. Chí ít, đó là vì lão phải kiêng dè tuyệt kỹ thất truyền của quý bang, Thiên Địa nhị bổng.
Lão kêu be be :
- Đó là vì ta muốn phụ họa với ngươi, hù lão “quạ đen” một mẻ, chứ làm gì có thứ tuyệt kỹ quỷ quái đó?
- Đối với Thần Bí cung thì tuyệt kỹ thất truyền của quý bang vẫn là một điều bí mật thật sự.
Lão nổi xung :
- Đủ rồi! Ta chỉ thừa nhận là ta không có nhiều lý lẽ như ngươi. Còn bây giờ, ta cấm ngươi, không được mạo nhận là đệ tử Cái bang, cũng không được đụng ai thì cứ khoa trương về bổng pháp, nhất là Thiên Địa nhị bổng quỷ quái đó.
Cao Phong nghiêm mặt :
- Vậy nếu Cao mỗ cứ giữ nguyên vẻ ngoài như thế này?
Lão nạt :
- Không được!
Cao Phong hất mặt :
- Tại sao? Y phục rách rười đâu cứ riêng gì đệ tử Cái bang mới có đặc quyền dành riêng cho Cái bang? Cao mỗ cứ làm theo sở thích, miễn không xưng nhận là đệ tử cái Bang, đủ chưa?
Lão phát tác :
- Ngươi muốn ta đích thân xử trị ngươi?
Cao Phong bĩu môi :
- Nếu Bang chủ thích, mời!
Lão gầm lên :
- Cuồng đồ! Ta đập chết ngươi! Đỡ!
Lão xông đến và phát kình.
Vù...
Cao Phong cười lạt :
- Đến Cung chủ Thần Bí cung còn chưa dám chắc là đập chết mỗ hay không, Bang chủ làm gì có tư cách?
Vừa nói, Cao Phong vừa dịch người tránh chiêu.
Vút!
Bang chủ Cái bang giận đến râu tóc dựng đứng :
- Rồi ngươi sẽ biết ta có tư cách hay không! Xem chiêu!
Cao Phong tránh lần thứ hai :
- Nghĩ tình Bang chủ dù sao cũng có lòng, Cao mỗ xin nhượng tam chiêu.
Vút!
Lão quát to như tiếng sấm :
- Ai cần ngươi nhượng! Đỡ!
Vù...
Cao Phong lại tránh lần thứ ba :
- Đã đủ tam chiêu rồi! Nếu Bang chủ còn bức bách nữa, chớ trách Cao mỗ phải thất lễ.
Vút!
Bang chủ Cái bang gầm vang :
- Chờ ngươi có bản lãnh đó hãy hay! Đỡ!
Vù...
Cao Phong gầm trả lại :
- Được! Vậy thì đỡ!
Vù...
Nhị kình giao nhau.
Ầm!
Cao Phong loạng choạng...
Bang chủ Cái bang bật cười :
- Bản lãnh ngươi chỉ có thế thôi ư? Giỏi cho tiểu tử huênh hoang khoác lác. Đỡ!
Ào... Ào...
Cao Phong nghiến răng bật rít lên :
- Nào phải chỉ có bấy nhiêu! Xem đây!
Vù...
Lần này đúng lúc nhị kình sắp giao nhau, Cao Phong đột nhiên thu chiêu về và...
Vút!
Bóng nhân ảnh của Cao Phong liền mất dạng, khiến Bang chủ Cái bang hoài nghi.
- Ngươi chạy ư?
Nào ngờ từ phía sau lão có tiếng Cao Phong vang lên :
- Chưa đâu! Đỡ chưởng!
Lão dịch bộ tràn qua một bên.
Vút!
Có tiếng Cao Phong bật cười :
- Hay! Đấu pháp của lão Cung chủ vậy mà hay. Lần này thì phải trúng thôi. Đỡ!
Vù...
Bang chủ Cái bang giật mình, vội tránh lần nữa.
Nhưng đã muộn một phần.
Bung!
Bang chủ Cái bang tuy lảo đảo nhưng vẫn kịp quay phắt lại :
- Học cái hay ngươi không học lại học thủ đoạn để lừa người. Ngươi thật đáng chết!
Vù...
Cao Phong thoáng ngẩn người khi nhận ra một kình vừa rồi dường như không gây chút tổn hại nào cho Bang chủ Cái bang.
Do đó phản ứng của Cao Phong có phần chậm, tạo cơ hội cho chưởng lực của Bang chủ Cái bang tiến đến quá gần.
Nhận ra sự thể có thể dẫn đến mất mạng Cao Phong lập tức chuồi người về phía hậu, bằng cách liên tiếp chòi hai chân xuống đất.
Vút!
Một phương cách tuy miễn cưỡng nhưng lại khả dĩ giúp Cao Phong lần này là lần thứ hai thoát nguy.
Lão Bang chủ ngẩn người :
- Dường như ngươi chỉ mới xuất đạo, đang thu thập kinh lịch qua từng trận chiến? Ngươi thuộc môn phái nào?
Cao Phong thoắt cuồng nộ :
- Muốn biết xuất xứ của ta ư? Hãy hỏi đôi nhục chưởng này! Đỡ! Đỡ!
Bang chủ Cái bang bắt đầu có cử chỉ thận trọng hơn, không giận dữ cũng không phát chiêu hung hãn nữa.
Vù...
Ào...! Ầm! Ầm!
Sau một lúc cố tình giữ thái độ thận trọng, lão cân nhắc khi lên tiếng :
- Sở học ngươi tuy uyên bác nhưng về mức độ uyên thâm thì chưa đủ. Sao sư phụ ngươi không chỉ bảo thêm cho ngươi?
Cao Phong lạnh mặt :
- Người có đủ tư cách bình phẩm về võ học của ta, rất tiếc không phải lão. Tiếp chiêu!
Vù...
Vừa xuất lực đương đầu, lão vừa tiếp tục lên tiếng :
- Xem ra sư phụ ngươi phải là bậc kỳ nhân tuyệt thế mới am hiểu nhiều công phu tuyệt học để chỉ điểm cho ngươi. Việc ngươi khiếm khuyết nội lực ta nghĩ, có lẽ do ngươi không đủ căn cơ?
Lời này lập tức làm cho Cao Phong biến sắc.
Cao Phong dừng tay lại, khinh khỉnh nhìn lão Bang chủ :
- Lão tự thị kiến văn uyên bác, có thể đoán ra nguyên ủy của từng sự việc mà chỉ cần dựa vào việc xem xét võ học của đối phương?
Lão nhìn Cao Phong và lấy làm lạ :
- Ngươi muốn ám chỉ điều gì?
Cao Phong mỉm cười :
- Không có gì ngoài việc ta có một chiêu kiếm do đích thân gia sư truyền thụ.
Lão dám thử không?
- Kiếm? Ngươi muốn ta đoán lai lịch của ngươi qua chiêu kiếm?
- Không sai. Vỏn vẹn có một chiêu mà thôi!
Vì sợ lão không nhận lời, Cao Phong nói thêm :
- Nếu lão không dám thử, việc lão tự thị có kiến văn tinh thông kim bác cổ từ nay về sau lão đừng phô trương nữa.
Lão động tâm :
- Nhưng ngươi làm gì có kiếm?
Cao Phong thoáng thở ra nhẹ nhõm, đưa tay chỉ vào khu rừng thưa cạnh đó :
- Vì chỉ ấn chứng võ học, ấn chứng mức độ thông hiểu của lão, ta sẽ dùng cành cây thay kiếm, lão nghĩ sao?
Lão cũng thở ra nhè nhẹ :
- Được! Ta chấp nhận!
Khi quay trở lại ra với một thanh cây vừa tầm tay, Cao Phong bảo :
- Tuy chỉ một chiêu nhưng uy lực thật vô song. Mong lão chớ nên xem thường.
Lão thủ bộ :
- Ta tự biết lo liệu. Xuất thủ đi!
Cao Phong nâng dần thanh cây :
- Khi nào chuẩn bị xong, cứ hô lên, khi đó ta sẽ xuất chiêu.
Lão nôn nóng :
- Đánh đi! Chớ phí lời.
Thần sắc ngưng đọng, Cao Phong đưa dần thanh cây về phía trước :
- Đây là chiêu kiếm ta mới nói. Lão đối phó đi.
Lão thoáng cau mày :
- Chiêu này...
Chợt từ khu rừng thưa có tiếng hô hoán vang lên :
- Bang chủ đừng chần chừ nữa, phát chiêu đi.
Cao Phong biến sắc nhưng vẫn cố giữ nguyên phương vị của thanh cây.
Lão Bang chủ cũng động đung và lập tức động thủ :
- Đỡ!
Vù...
Nhưng, tiếng nạt của Cao Phong vang lên kịp lúc :
- Dừng lại ngay! Nếu không muốn lão này mất mạng.
Tiếng nạt của Cao Phong không chỉ dành riêng cho Bang chủ Cái bang.
Bang chủ phải ngẩn người dừng lại vì bị một dầu thanh cây chạm vào tâm thất.
Cách dó không xa ba nhân vật bí ẩn vừa từ trong khu rừng lao ra cũng phải dừng lại. Họ không dám nhích động vì sợ ném chuột bị vỡ vật quý.
Cao Phong bừng bừng sát khí, tay nhẹ đẩy thanh cây về phía trước :
- Không ngờ đường đường là Bang chủ một đại bang lại cố tình dùng thủ đoạn này cho người tiềm phục sẵn? Tam vị từ từ tháo bỏ vuông lụa che mặt ra. Nên nhớ, chỉ một cử chỉ manh động Cao mỗ lập tức lấy mạng lão này. Nào, làm đi!
Ba nhân vật nọ tuy không vận y phục tuyền đen như Thần Bí cung nhưng diện mạo của họ lại có vuông lụa che kín nửa mặt.
Họ còn đang chần chừ, chưa chịu thực hiện theo mệnh lệnh của Cao Phong thì nghe Cao Phong nạt :
- Sao? Tam vị ngỡ Cao mỗ không dám hạ thủ thật ư? Vậy thì xem đây!
Cao Phong nghiến răng chuẩn bị thọc mạnh cây vào tâm thất của lão Bang chủ Cái bang. Chợt ở đâu phía sau lưng Cao Phong có tiếng gầm giận dữ.
- Cuồng đồ nào to gan lớn mật! Nếu ngươi muốn hạ thủ Gia Cát bang chủ chí ít ngươi cũng phải đưa mắt nhìn quanh đã, xem bọn ta là ai.
Toàn thân Cao Phong rúng động.
Không cần quay mặt lại Cao Phong vẫn biết đó là ai.
Cao Phong cất giọng trầm trầm, nói thật chậm, thanh cây vẫn uy hiếp sinh mạng Bang chủ Cái bang :
- Thật hân hạnh cho Cao mỗ, cùng một lúc được những Tam Hữu trong Võ lâm Tứ hữu cùng xuất đầu tương hội. Qua thanh âm, dường như tôn giá là lão Tứ, với tuyệt kỹ thành danh Phiên Thiên tuyệt chưởng? Vẫn thiếu mất một Hữu, tại sao?
Lại một tràng cười nữa vang đến :
- Quả cao minh. Thính lực cao minh, kiến văn cũng cao minh. Còn ta, ngươi thử đoán xem ta là ai?
Cao Phong càng thêm rúng động :
- Tỏa Long bang cũng đến ư? Phi Long Ảo của Khả bang chủ tuy danh bất hư truyền nhưng rất tiếc vẫn bị Cao mỗ nhận diện.
Nhân vật dó kêu kinh ngạc :
- Ngươi nhận ra ta? Giỏi? Hẳn ngươi không phải kẻ vô danh? Sao ngươi không tạm thời nhân nhượng, cùng mọi người bàn biện pháp giải quyết chuyện ngộ nhận này?
Cao Phong nạt lớn :
- Đứng lại! Không được đến gần. Bất luận là ai, nếu có manh động, hãy chuẩn bị thu nhặt thi thể lão này.
Cao Phong nghe không lầm, tiếng bước chân của Bang chủ Tỏa Long bang vẫn từ từ tiến đến.
Cao Phong một lần nữa lại nghiến răng :
- Vậy đừng trách ta phải...
Ba nhân vật đầu tiên xuất hiện chợt cả tiếng kêu lên :
- Khả bang chủ! Lời nói của tiểu tử kia không phải lời nói đùa, mong Bang chủ hãy lấy sinh mệnh của Bang chủ Cái bang làm trọng, đừng khích nộ tiểu tử.
Khả bang chủ lớn tiếng :
- Tam vị là ai? Không dám chường mặt thật như tam vị, tư cách gì tam vị xen vào, khuyên bảo bổn Bang chủ?
Có thanh âm của lão Tam Hữu vang lên :
- Bọn ngươi che dầu giấu mặt, chắc chắn là Thần Bí cung môn hạ. Bao lâu nay làm gì có chuyện Thần Bí cung ưu tư, lo lắng cho sinh mệnh của ngoại nhân? Phải chăng bọn ngươi nói như thế là để không ai can thiệp vào và cuối cùng bọn ngươi sẽ mãn nguyện nếu Gia Cát chủ không còn? Thần Bí cung vậy là giảm một nhân vật đối đầu?
Thanh âm trầm sắc của lão Đại Hữu đến lúc này mới xuất hiện :
- Cần gì phải nhiều lời, lão tam? Cứ hành động như Khả bang chủ mà hay. Đả thảo tất tinh xà, tiểu tử nếu muốn hạ thủ cũng phải nghĩ đến hậu quả sau đó.
Toàn thân Cao Phong chợt trân cứng. Vì nếu y nghe không lầm, đoán không lầm thì ở phía sau, ngoài tiếng bước chân của Bang chủ Tỏa Long bang đang chầm chậm tiến đến còn có thêm tiếng dịch chuyển của hai nhân vật nữa.
Hai nhân vật nào? Tuy Cao Phong không thể minh định một cách chắc chắn nhưng vẫn biết đó là hai nhân vật trong Tam Hữu vừa xuất hiện.
Bằng hành vi bất ngờ, Cao Phong chợt nghiêm giọng và xạ mắt nhìn thẳng vào Bang chủ Cái bang :
- Có quá nhiều người lo lắng cho sinh mệnh của lão, nếu ta giết lão ta khó thoát. Theo lão, ta nên làm gì? Giết hay không giết?
Mọi người đều bất ngờ, kể cả Bang chủ Cái bang đang bị nguy đến tính mạng cũng bất ngờ. Không ai dám nghĩ Cao Phong lại đặt câu hỏi đó cho Bang chủ Cái bang, nhân vật đang có sinh mệnh hoàn toàn tùy thuộc vào sự cao hứng của chính y.
Giết hay không giết đó là tùy y, cớ sao y gán trách nhiệm đó cho nạn nhân của y?
Nhận biết tâm trạng hoang mang của Bang chủ Cái bang, Cao Phong vội nói thêm, vì xem ra những kẻ ở phía sau đã tiến quá gần :
- Sao lão không đáp? Nếu có ở cương vị ta, lão phải làm gì? Phải đối phó thế nào? Hay lão thích ta cùng lão thiệt mạng?
Bị bức bách, bị dồn ép, ban chủ Cái bang miễn cưỡng lên tiếng. Nhưng không phải nói với Cao Phong, mà là lão nói và nhìn những nhân vật đang muốn giúp lão, đang muốn giải vây cho lão :
- Khả bang chủ, Đại Tam nhị hữu. Đa tạ chư vị có hảo ý muốn giúp Gia Cát mỗ. Nhưng tình thế này. A... tiểu tử đã bị dồn ép đến chân tường, tam vị muốn giúp mỗ là hại mỗ. Mong tam vị lùi lại cho, vẫn còn cách để mỗ và tiểu tử thương lượng.
Lập tức có tiếng lão Tam Hữu phản kháng :
- Không thể gượng nhẹ với tiểu tử như thế được, Bang chủ. Được đằng chân lân đằng đầu, Bang chủ không quên nhân từ với địch nhân là độc ác với bản thân Bang chủ?
Cao Phong ngấm ngầm vận lực vào cây, miệng nói với Bang chủ Cái bang :
- Bọn họ đã quyết liệt như thế, xem ra phen này Cao Phong không cách nào lực chọn. Cũng tốt thôi! Vậy thì Cao mỗ được chết chung vối một nhân vật thanh danh lừng lẫy là Bang chủ Cái bang.
Bang chủ Cái bang cũng cảm nhận ở thanh cây đang có lực tạo tuôn vào.
Lão thét lên :
- Tam vị không dừng lại, có phải bức bách mỗ vong mạng?
Lão họ Khả giật mình :
- Ô hay sao Gia Cát lão lại nói như vậy?
Lão Tam Hữu cũng kêu :
- Phải đó, bọn ta ai cũng lo lắng cho Bang chủ, cớ sao...
Lão Tam Hữu vậy là không có cơ hội nói hết lời.
Lão kêu như vậy, một là tự cáo giác cương vị hiện có của lão hiện cách Cao Phong khoảng nửa trượng, ở phía sau chếch về bên tả. Thứ hai do kêu, dù là hữu ý hay vô ý, lão cũng có một chút nào đó sơ tâm.
Bấy nhiêu đó cũng quá đủ cho Cao Phong thực hiện ý đồ Thanh cây trên tay Cao Phong vụt chớp động.
Nhanh và chuẩn xác. Nhanh đến độ lão Tam Hữu cũng không nhận biết.
Véo...
Mọi người chỉ sau đó mới nhận thức diễn biến của sự việc.
Khi đầu thanh cây của Cao Phong đã thay đổi từ Bang chủ Cái bang sang qua lão Tam Hữu, đổi từ tâm thất của Bang chủ Cái bang qua đại huyệt Khí Hải của lão Tam Hữu.
Mọi người lập tức có phản ứng :
- Tiểu tử quá ngông cuồng!
- Ngươi...
- Chưa thấy ai to gan lớn mật như tiểu tử. Có lẽ ngươi...
Bất ngờ bị thánh cây từ tay Cao Phong uy hiếp Khí Hải huyệt, lão Tam Hữu bỗng ngây người, trơ như phỗng đá. Và chỉ cần nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Cao Phong, không cần ai khuyên cũng không cần Cao Phong nhắc nhở, miệng của lão lập tức kêu lên những tiếng kinh hoàng và dường như đây là hành vi ngoài sự tự chủ của lão. Lão kêu :
- Không ai được vọng động. Tất cả hãy ngừng lại! Tiểu tử không hề đùa, thiệt đó, y không hề đùa. Dừng, dừng lại đi... ta...ta...
Lão nao núng thấy rõ, lão sợ chết thấy rõ. Đến độ, dù lão nhận ra đến lời nói, những lời vang xin lố bịch nhưng thay vì tìm cách giữ thể diện, tức là ngưng ngay mọi việc lời van xin trơ trẽn, lão lại ấp a ấp úng, rất muốn van xin tiếp nhưng do quá bủn rủn nên không nói được lời.
Thoát chết trong gang tấc và thường hiểu Cao Phong không hề đùa trong chuyện sinh tử này. Đích thân Bang chủ Cái bang phải lên tiếng, phải chủ trương.
- Không sai! Tiểu tử không hề đùa. Mọi người không được manh động, lùi lại ngay.
- Đừng ai tiến đến gần. Phải giữ khoảng cách chí ít nhất một trượng, như mỗ đây này.
Có tiếng chân lùi. Mọi người thấy thế, nghe thế cũng phải lùi.
Bất quá chỉ có một mình lão Đại Hữu là cố gắng vớt vát thể diện, vừa lùi vừa hâm dọa :
- Nếu Lão Tam có mệnh hệ gì, dù là suy suyển một chân tơ, một cọng tóc, chính tiểu tử ngươi phải nếm đủ mọi thủ đoạn tàn khốc của ta. Hừ...
Cao Phong cười lạnh, một nụ cười có lẽ chỉ có một mình lão Tam Hữu là cảm nhận được hết vẻ lạnh lùng của nó :
- Chuyện đó để sau hãy nói, còn bây giờ người quyết có nói đến thủ đoạn chính là Cao mỗ. Nếu chư vị muốn mục kích thì thử manh động xem.
Không ai dám thử, cũng không ai dám lên tiếng. Họ chỉ lùi và lùi. Rốt cuộc như những nhân vật hiện giờ đang lọt vào tầm thị tuyến của Cao Phong. Là Khả bang chủ, là lão Đại và lão Tứ cả ba không chỉ lùi lại một trượng, họ lùi đến trượng rưỡi mới đứng lại.
Cao Phong đắc ý đưa mắt nhìn lão Tam Hữu, nạn nhân hiện giờ của y :
- Bây giờ tôn giá biết rồi đó, nào phải dể chịu nếu sinh mạng bản thân thì bị uy hiếp, trong khi mọi người cứ áp vào như muốn thúc đẩy cho cái chết đến nhanh hơn đúng không?
Lão Tam Hữu gục gật đầu không biết bao nhiêu lượt mà nói :
- Đúng thế! Không dễ chịu, không dễ chịu chút nào. Ngươi nói đúng... Thiếu hiệp nói rất đúng... ta...
Nếu Cao Phong không bất ngờ có thêm hành vi khác có lẽ lão còn tiếp tục gục gật đầu một lúc lâu.
Nhưng Cao Phong đã có hành vi đầy bất ngờ.
Diễn biến xảy ra thật nhanh..
Vút!
Hự!
Khi mọi người nhận ra, khi lão Tam Hư nhận ra thì Cao Phong đã không còn đứng trước mặt lão Tam Hữu nữa.
Y hiện đứng sau lưng gả Tam Hữu, và thay vì chống cây vào đại huyệt nào đó của Tam Hữu, Cao Phong lại để cây đu đưa hời hợt trên tay hữu và ở phía ngoài, cạnh thân lão Tam Hữu.
Trong khi đó ngoài việc đột ngột kêu hộc lên một tiếng, toàn thân lão Tam Hữu đang bất động. Bất động từ tứ chi đến môi miệng.
Cao Phong lên tiếng :
- Sẽ không hề thừa nếu Cao mỗ cho chư vị biết. Tam Hữu hiện bị Cao Phong khống chế huyệt đạo, không những thế, tả thủ của mỗ đang đặc huyệt Linh Đài của lão. Hậu quả sẽ như thế nào nếu chư vị loạn động, và nếu Cao mỗ thật sự nhả kình, có lẽ chư vị tự hiểu lấy.
Những lời một lúc mỗi ngắn để đổi hơi, để lựa chọn thái độ Cao Phong tiếp :
- Còn bây giờ mời chư vị phân khai giùm cho, mỗi người ở một phương vị, người này cách người kia một trượng. Và nhớ, đừng tìm cách đứng khuất tầm nhìn của Cao mỗ, có lẽ chư vị đã hiểu! Vậy thực hiện đi.
Có lẽ cả bảy nhân vật, không kể lão Tam Hữu đang bị Cao Phong uy hiếp, và ở họ mỗi người có mỗi phản ứng khác biệt.
Ba nhân vật che kín diện mạo lập tức thực hiện đúng đề xuất của Cao Phong. Họ đứng phía ngoài, cùng về phía tả của Cao Phong, và người đứng ngoài nhất đang cố gắng lượng định khoảng cách, sao cho bản thân không đứng khuất tầm mắt của Cao Phong.
Muốn khoảng cách giữa mỗi người với nhau là một trượng, vô hình chung họ phải cách xa Cao Phong đến ba trượng.
Nhận rõ điều đó, lão Tứ Hữu tuy phải thực hiện theo đúng vẫn lên tiếng phản bác :
- Làm như ngươi nói, khoảng cách giữa bọn ta và ngươi quá xa, phải chăng ngươi định bỏ chạy?
Cao Phong mỉm cười :
- Chạy ư! Đó có phải ý của tôn giá, muốn Cao mỗ phải thực hiện theo? Không dễ như thế đâu, chuyện chưa đến xin đừng đoán trước phần chư vị thực hiện nhanh cho.
Bang chủ Cái bang cũng đã lùi, chợt lên tiếng :
- Mỗi khi hành động cần phải lường trước hậu quả. Ta biết ngươi không phải hạng thích nhuộm máu người, chỉ bị bức bách mà thôi. Do đó....
Cao Phong lập tức nạt ngang :
- Đương nhiên Cao mỗ không thích chuyện sát nhân hại mạng, nhưng nếu cần Cao mỗ cũng không ngần ngại. Nào! Bây giờ thì phiền chư vị tạm thời đứng yên, không được lên tiếng, càng không được nhích động, Cao mỗ đã nghe đủ lắm rồi.
Vừa dứt lời, Cao Phong phát hiện ở lão Đại Hữu có sắc diện kỳ quái, miệng lão mấp máy như muốn lên tiếng định nói điều gì đó.
Cao Phong lập tức chớp động thân cây.
Lão Tam Hữu chợt nảy lên, diện mạo biểu lộ niềm đau đớn.
Cao Phong thu thanh cây về, lạnh lùng nhìn lão Đại Hữu :
- Đừng để Cao mỗ hủy hoại sinh mạng hữu ích như cánh tay của lão vừa bị Cao mỗ phế bỏ. Phiền tôn giá ra lệnh hoặc gọi nhân vật nào đó vừa xuất hiện phía sau mỗ hãy nhanh chân tiến ra phía trước. Chớ để Cao mỗ lập lại lần thứ hai.
Lão Đại hữu nghiến rang ken két, tuy phẫn nộ tọt cùng nhưng vẫn phải chấp hành.Lão cất giọng khàn khàn gọi :
- Ngươi nghe rồi đấy, Yến Nhỉ, đừng manh động chỉ chuốc tam thúc ngươi mang họa thôi! Hãy đến đây!
Đang quay lưng về phía khu rừng thưa. Cao Phong nghe thanh âm một nữ nhân chợt thét lên :
- A... A
Đồng thời với tiếng kêu thét của nữ nhân. Cao Phong thấy ở phía trước lão Đại Hữu gầm lên :
- Cuồng đồ từ đâu đến? Vô oán vô thù cớ sao lại cố tình hạ thủ điệt nữ ta? Ngươi là ai?
Cao Phong lấy làm lạ, tiếng thét của nữ nhân thì có, nhưng là ai, như lời lão Đại vừa nói, bỗng dưng bất ngờ xuất hiện, rồi lại bất ngờ xuống tay hạ thủ nữ nhân nọ? Kẻ ấy xuất thủ với ý nghĩa gì? Trợ giúp Cao Phong hay vì tư thù với nữ nhân, với Võ lâm Tứ hữu nên đã ra tay.
Cao Phong đành phải quay đầu lại.
Có chuyện đó thật. Có một nữ lang, như lão Đại vừa gọi nàng là Yến Nhi, là điệt nữ của lão đang nói bì một văn nhân thư sinh khống chế thật.
Cao Phong nhìn văn nhân thì bắt gặp văn nhân cũng đang bình thản nhìn Cao Phong.
Cao Phong chưa lên tiếng thì văn nhân đã lên tiếng :
- Bắt giữ một không bằng bắt giữ hai, tình thế của nhân huynh buộc văn sinh phải mạn phép tiếp trợ. Hy vọng nhân huynh đừng lấy đó làm phiền.
Cao Phong hít nhẹ một hơi thật dài :
- Gặp chuyện bất bằng đã không nệ hà ra tay tiếp trợ, nghĩa cử của các hạ Cao mỗ xin tuân lãnh. Tri nhân tri diện bất tri tâm, do các hạ lỡ xuất hiện và xuất hiện quá đúng lúc, các hạ muốn giữ người tùy các hạ, nhưng phiền các hạ quá bộ đến phía trước. Đừng chần chừ kẻo hệ lụy đến sinh mạng của một trong Võ lâm Tứ hữu. Nào!
Lão Đại Hữu lập tức gào toáng lên :
- Không thể được, tiểu tử họ Cao kia. Gả kia là ai ta không biết, hành vi của gã ta không chịu trách nhiệm, cớ sao ngươi cứ gán hết lên đầu lão Tam?
Văn nhân nọ giật mình :
- Nhân huynh nghi ngờ vãn sinh? Sao lạ vậy? Lấy oán báo ân, hóa ra việc làm của vản vừa rồi vô ích và tự rước họa vào thân?
Cao Phong bật rít :
- Các hạ muốn hiểu sao thì hiểu nhưng phải tuân thủ mọi sắp đặt của Cao mỗ. Nào xin đừng thử thách lòng nhẫn nại của Cao mỗ.
Văn nhân vừa thoáng chần chừ thì...
Véo...
Hự!
Lão Đại Hữu gầm vang :
- Súc sinh! Chuyện không liên quan đến Tứ Hữu càng không liên quan đến lão Tam, ngươi nhẫn tâm phế bỏ đủ song thủ của lão Tam thế sao?
Mọi người cùng thất sắc vì nhận ra Cao Phong vừa quyết liệt phế bỏ luôn tả thủ của lão Tam Hữu thật.
Bang chủ Cái bang cau mặt :
- Ngươi bất cận thân tình là thế, sau này khó mong tránh đại họa diệt thân.
Cao Phong cười lạt định nói, chợt nghe văn nhân nọ cười khảy :
- Người quyết đoán như nhân huynh càng khiến vãn sinh thích thú. Được, đỡ! Đã thế dù nhân huynh không mấy hài lòng, vãn sinh cũng ý giúp một tay.
Trước hết cũng phế bỏ một cánh tay của nha đầu này.
Có tiếng nữ nhân hoảng hốt kêu lên :
- Đừng! Ta và ngươi chưa từng gặp mặt, càng không thể có oán thù, sao ngươi lại muốn hại Đường Hải Yến ta?
Còn Cao Phong chợt cả tiếng cười :
- Kìa lão Đại Hữu! Sao tôn giá tỏ ra dửng dưng không chút động dung, dù biết lệnh điệt sắp bị một gã xa lạ hủy hoại một chi? Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, rất tiếc, khổ nhục kế của chư vị sớm bị Cao mỗ phát hiện. Ha...ha...
Lao Đại Hữu biến sắc, chỉ biết ấp úng :
- Ta... ta...
Nhân vật nọ chợt quát :
- Cừu Hận! Ngươi nghĩ đây là khổ nhục kế của ta? Lầm rồi, ta nghĩ ngươi không thể không quan tâm nếu tiện tỳ này vì ngươi mà bị hệ lụy.
Cao Phong đáp lại bằng cách cho thanh cây chớp dộng.
Véo...
Và lão Tam Hữu có lẽ vừa được Cao Phong giải khai Á huyệt, chợt gào lên :
- Thiếu cung chủ xin nghĩ tình, đừng để tiểu tử tiếp tục lăng trì khổ nhục lão phu. Ôi!
Nhìn lại thấy Cao Phong đang chọc sâu thanh cây vào bờ vai hữu của Tam Hữu, khiến máu huyết từ đó cứ tuôn trào lai láng, lão Đại Hữu chợt quay mặt đi, để lại tiếng rít qua kẽ răng :
- Tiểu tử chính là Cừu Hận, lão Tam chẳng phải chúng ta đã cùng nhận định xác quyết là gì? Lão yên tâm, bọn ta sẽ không bỏ qua mối thù này. Cần phải mạnh tay, cần phải diệt trừ tiểu tử còn hơn để sau này cả bốn chúng ta cùng mất mạng. Thiếu cung chủ! Xin thực hiện theo chủ trương Cung chủ.
Lập tức Bang chủ Cái bang, Bang chủ Tỏa Long bang và ba nhân vật che kín chân diện cùng la lên :
- Nói sao?
- Võ lâm Tứ hữu là người của Thần Bí cung?
- Nhẫn tâm bỏ mặc bằng hữu, chỉ có Võ lâm Tứ hữu mới dám nghĩ dám làm.
Cao Phong không hề đổi sắc, vẫn sát khí đằng đằng khi làm cho thanh cây ngoáy động, buộc lão Tam Hứa phải gào to thảm thiết :
- Không được bỏ mặc ta, lão Đại, lão Tứ. Đừng hủy hoại ta như đã làm với lão Nhị. Bọn ngươi phải cứu ta... ta không muốn chết!
Văn nhân nọ cau mặt quát :
- Cừu Hận! Vô độc bất trượng phu. Ngươi đừng nghĩ chỉ có mình ngươi dám hành hạ người mà sắc diện vẫn trơ như đá. Đến lượt ngươi, hãy nhìn tiện tỳ bị hành hạ.
Đường Hải Yến hét vang :
- Gia sư! Hóa ra gia sư bị bọn người lòng lang dạ thú các ngươi hãm hại thật! Giết ta đi đừng để ta sống! Bằng không, sau này tất cả sẽ hối hận. Tất cả phải hối hận.
Chợt văn nhân nọ gầm vang :
- Gia Các Vân! Lão định đi đâu? Đứng lại!
Bang chủ Cái bang đã lẻn đi, tiếng gầm của văn nhân nọ chỉ được Bang chủ Cái bang cười trả :
- Ngươi chỉ là Thiếu cung chủ, chưa đủ tư cách để ra lệnh cho ta. Ta ngán lắm rồi những thủ đoạn đê tiện của bọn ngươi. Hãy tha cho ta, tha cho lão hóa tử ta. Ha.. Ha...
Đúng lúc ấy, Cao Phong cũng bật cười :
- Ai là Cừu Hận kìa? Mà thôi! Thần Bí cung các ngươi muốn gọi ta thế nào cũng được, muốn hành hạ ai thì tùy, ta hoàn toàn vô can. Ha... Ha...
Và Cao Phong bất ngờ tung cước đá bay lão Tam Hữu về phía lão Đại Hữu.
Bung!
Trong khi lão Đại Hữu vươn tay để đón thân hình của lão Tam thế nào cũng rơi xuống thì nghe lão Tứ Hữu và văn nhân nọ cùng quát, cùng động thân lao đi.
- Đứng lại!
- Tiểu tử không được chạy!
Nhưng Cao Phong đã mất dạng...


Đọc tiếp Hồi 20: Tuyệt mệnh độc sa
Quay lại Uy phong Cổ tự

Uy phong Cổ tự - Hồi 19: Mưu mô trùng trùng

Hồi 19: Mưu mô trùng trùng


- Chậm đã nào, tiểu tử!
Cao Phong dừng lại, hướng mặt về phía vừa có tiếng phát thoại :
- Bang chủ có gì cần chỉ giáo xin nói ngay cho.
Vút!
Bang chủ Cái bang xuất hiện, bĩu môi nhìn Cao Phong :
- Phải chăng vì biết không thể chạy khỏi ngươi mới ngoan ngoãn đứng lại, hỏi xin lời chỉ giáo?
Cao Phong ung dung thừa nhận :
- Không sai! Nhưng sẽ có ngày dù Bang chủ có tận lực cũng không thể đuổi kịp Cao mỗ. Lúc đó, bốn chữ “đệ nhất thần hành” muốn dọa ai thì dọa nhưng xin chừa Cao mỗ ra.
Bang chủ Cái bang cười khinh khỉnh :
- Chờ đến lúc đó hãy hay. Giờ thì ngươi nói đi, hành vi của ngươi như vậy có đáng hổ thẹn không?
Cao Phong hất mặt :
- Hành vi gì? Bang chủ trước khi mắng người hãy nói rõ trước đã.
Lão Bang chủ hầm hầm nét mặt :
- Được ngươi nghe đây! Tuy nguyên nhân thế nào không biết, nhưng sự thật là nhờ có Ẩn Nhẫn môn xuất hiện đúng lúc ngươi mới không bị công phu Quỷ Ấn Tu La của lão “quạ đen” lấy mạng. Đã vậy, sao ngươi không lưu lại cùng họ đối phó với lão “quạ đen”, ngay lập tức ngươi đã lo tháo chạy?
Cao Phong hỏi ngược lại :
- Vậy là Bang chủ vẫn ẩn nấp gần đó và đã thấy tất cả?
Lão đáp :
- Đương nhiên! Nếu không...
Cao Phong xua tay :
- Chậm đã! Vậy sao Bang chủ không giỏi hiện thân giúp họ? Phải chăng Bang chủ đúng là phường tham sinh úy tử như đã nghe lão Cung chủ bảo?
Lão trợn mắt :
- Ta...! Nhưng đâu phải ta được Ẩn Nhẫn môn vô tình cứu mạng? Đó là ngươi, chính ngươi, không phải ta. Ngươi không thể nhẫn tâm bỏ đì như thế.
Cao Phong cười nụ :
- Cứ cho lời của Bang chủ là đúng đi, rồi sao? Bang chủ bất bình thay cho họ? Bang chủ có tư cách gì để bất bình?
Cao Phong bảo :
- Nếu mỗi việc mỗi bất bình như Bang chủ, vậy sao lúc Bang chủ thấy Cao Phong mỗ đối phó một cách khốn đốn với lão Cung chủ, Bang chủ không vì bất bình mà hiện thân tiếp trợ?
Cao Phong cười khẩy :
- Cao mỗ hiểu, vì đó là Bang chủ muốn mượn tay lão Cung chủ để trừng phạt tội mỗ giả danh Cái bang. Đó là chưa nói Bang chủ cũng muốn nhân cớ đó nhận rõ lai lịch cùng xuất xứ võ học của Cao mỗ. Tóm lại, để có tư cách, Bang chủ tuyệt đối không có tư cách gì trách cứ Cao mỗ. Còn việc Ẩn Nhẫn môn, giả như có họ ở đây, nếu họ chất vấn Cao mỗ như Bang chủ vừa làm, Cao mỗ sẽ có đủ lý lẽ bác bỏ lời chất vấn của họ.
Bang chủ Cái bang giận tím mặt :
- Được! Ta không nói về Ẩn Nhẫn môn nữa. Hãy nói về chuyện giả làm đệ tử Cái bang của ngươi. Ngươi có dụng ý gì?
Cao Phong nhún vai :
- Cùng tắc biến, biến tắc thông. Đã là ngươi thuộc giới giang hồ hẳn Bang chủ phải biết câu “ngộ biến tùng quyền” là thế nào. Vả lại, tuy Cao mỗ có lỗi là mạo danh Cái bang nhưng xét ra vẫn chưa gây tổn hại gì cho. Cái bang, nếu không muốn nói là đã đem đến điều lợi.
Lão thóa mạ :
- Lợi cái mốc xì. Không phải ngươi đã làm ta phải vắt chân lên cổ mà chạy đó sao?
Cao Phong hấp háy mắt :
- Sở trường của Bang chủ là chạy, đâu phải đây là lần đầu? Còn lợi mà Cao mỗ muốn nói đến, đó là từ nay về sau Thần Bí cung cần phải cân nhắc kỹ lưỡng trước khi cùng Cái bang đối đầu. Chí ít, đó là vì lão phải kiêng dè tuyệt kỹ thất truyền của quý bang, Thiên Địa nhị bổng.
Lão kêu be be :
- Đó là vì ta muốn phụ họa với ngươi, hù lão “quạ đen” một mẻ, chứ làm gì có thứ tuyệt kỹ quỷ quái đó?
- Đối với Thần Bí cung thì tuyệt kỹ thất truyền của quý bang vẫn là một điều bí mật thật sự.
Lão nổi xung :
- Đủ rồi! Ta chỉ thừa nhận là ta không có nhiều lý lẽ như ngươi. Còn bây giờ, ta cấm ngươi, không được mạo nhận là đệ tử Cái bang, cũng không được đụng ai thì cứ khoa trương về bổng pháp, nhất là Thiên Địa nhị bổng quỷ quái đó.
Cao Phong nghiêm mặt :
- Vậy nếu Cao mỗ cứ giữ nguyên vẻ ngoài như thế này?
Lão nạt :
- Không được!
Cao Phong hất mặt :
- Tại sao? Y phục rách rười đâu cứ riêng gì đệ tử Cái bang mới có đặc quyền dành riêng cho Cái bang? Cao mỗ cứ làm theo sở thích, miễn không xưng nhận là đệ tử cái Bang, đủ chưa?
Lão phát tác :
- Ngươi muốn ta đích thân xử trị ngươi?
Cao Phong bĩu môi :
- Nếu Bang chủ thích, mời!
Lão gầm lên :
- Cuồng đồ! Ta đập chết ngươi! Đỡ!
Lão xông đến và phát kình.
Vù...
Cao Phong cười lạt :
- Đến Cung chủ Thần Bí cung còn chưa dám chắc là đập chết mỗ hay không, Bang chủ làm gì có tư cách?
Vừa nói, Cao Phong vừa dịch người tránh chiêu.
Vút!
Bang chủ Cái bang giận đến râu tóc dựng đứng :
- Rồi ngươi sẽ biết ta có tư cách hay không! Xem chiêu!
Cao Phong tránh lần thứ hai :
- Nghĩ tình Bang chủ dù sao cũng có lòng, Cao mỗ xin nhượng tam chiêu.
Vút!
Lão quát to như tiếng sấm :
- Ai cần ngươi nhượng! Đỡ!
Vù...
Cao Phong lại tránh lần thứ ba :
- Đã đủ tam chiêu rồi! Nếu Bang chủ còn bức bách nữa, chớ trách Cao mỗ phải thất lễ.
Vút!
Bang chủ Cái bang gầm vang :
- Chờ ngươi có bản lãnh đó hãy hay! Đỡ!
Vù...
Cao Phong gầm trả lại :
- Được! Vậy thì đỡ!
Vù...
Nhị kình giao nhau.
Ầm!
Cao Phong loạng choạng...
Bang chủ Cái bang bật cười :
- Bản lãnh ngươi chỉ có thế thôi ư? Giỏi cho tiểu tử huênh hoang khoác lác. Đỡ!
Ào... Ào...
Cao Phong nghiến răng bật rít lên :
- Nào phải chỉ có bấy nhiêu! Xem đây!
Vù...
Lần này đúng lúc nhị kình sắp giao nhau, Cao Phong đột nhiên thu chiêu về và...
Vút!
Bóng nhân ảnh của Cao Phong liền mất dạng, khiến Bang chủ Cái bang hoài nghi.
- Ngươi chạy ư?
Nào ngờ từ phía sau lão có tiếng Cao Phong vang lên :
- Chưa đâu! Đỡ chưởng!
Lão dịch bộ tràn qua một bên.
Vút!
Có tiếng Cao Phong bật cười :
- Hay! Đấu pháp của lão Cung chủ vậy mà hay. Lần này thì phải trúng thôi. Đỡ!
Vù...
Bang chủ Cái bang giật mình, vội tránh lần nữa.
Nhưng đã muộn một phần.
Bung!
Bang chủ Cái bang tuy lảo đảo nhưng vẫn kịp quay phắt lại :
- Học cái hay ngươi không học lại học thủ đoạn để lừa người. Ngươi thật đáng chết!
Vù...
Cao Phong thoáng ngẩn người khi nhận ra một kình vừa rồi dường như không gây chút tổn hại nào cho Bang chủ Cái bang.
Do đó phản ứng của Cao Phong có phần chậm, tạo cơ hội cho chưởng lực của Bang chủ Cái bang tiến đến quá gần.
Nhận ra sự thể có thể dẫn đến mất mạng Cao Phong lập tức chuồi người về phía hậu, bằng cách liên tiếp chòi hai chân xuống đất.
Vút!
Một phương cách tuy miễn cưỡng nhưng lại khả dĩ giúp Cao Phong lần này là lần thứ hai thoát nguy.
Lão Bang chủ ngẩn người :
- Dường như ngươi chỉ mới xuất đạo, đang thu thập kinh lịch qua từng trận chiến? Ngươi thuộc môn phái nào?
Cao Phong thoắt cuồng nộ :
- Muốn biết xuất xứ của ta ư? Hãy hỏi đôi nhục chưởng này! Đỡ! Đỡ!
Bang chủ Cái bang bắt đầu có cử chỉ thận trọng hơn, không giận dữ cũng không phát chiêu hung hãn nữa.
Vù...
Ào...! Ầm! Ầm!
Sau một lúc cố tình giữ thái độ thận trọng, lão cân nhắc khi lên tiếng :
- Sở học ngươi tuy uyên bác nhưng về mức độ uyên thâm thì chưa đủ. Sao sư phụ ngươi không chỉ bảo thêm cho ngươi?
Cao Phong lạnh mặt :
- Người có đủ tư cách bình phẩm về võ học của ta, rất tiếc không phải lão. Tiếp chiêu!
Vù...
Vừa xuất lực đương đầu, lão vừa tiếp tục lên tiếng :
- Xem ra sư phụ ngươi phải là bậc kỳ nhân tuyệt thế mới am hiểu nhiều công phu tuyệt học để chỉ điểm cho ngươi. Việc ngươi khiếm khuyết nội lực ta nghĩ, có lẽ do ngươi không đủ căn cơ?
Lời này lập tức làm cho Cao Phong biến sắc.
Cao Phong dừng tay lại, khinh khỉnh nhìn lão Bang chủ :
- Lão tự thị kiến văn uyên bác, có thể đoán ra nguyên ủy của từng sự việc mà chỉ cần dựa vào việc xem xét võ học của đối phương?
Lão nhìn Cao Phong và lấy làm lạ :
- Ngươi muốn ám chỉ điều gì?
Cao Phong mỉm cười :
- Không có gì ngoài việc ta có một chiêu kiếm do đích thân gia sư truyền thụ.
Lão dám thử không?
- Kiếm? Ngươi muốn ta đoán lai lịch của ngươi qua chiêu kiếm?
- Không sai. Vỏn vẹn có một chiêu mà thôi!
Vì sợ lão không nhận lời, Cao Phong nói thêm :
- Nếu lão không dám thử, việc lão tự thị có kiến văn tinh thông kim bác cổ từ nay về sau lão đừng phô trương nữa.
Lão động tâm :
- Nhưng ngươi làm gì có kiếm?
Cao Phong thoáng thở ra nhẹ nhõm, đưa tay chỉ vào khu rừng thưa cạnh đó :
- Vì chỉ ấn chứng võ học, ấn chứng mức độ thông hiểu của lão, ta sẽ dùng cành cây thay kiếm, lão nghĩ sao?
Lão cũng thở ra nhè nhẹ :
- Được! Ta chấp nhận!
Khi quay trở lại ra với một thanh cây vừa tầm tay, Cao Phong bảo :
- Tuy chỉ một chiêu nhưng uy lực thật vô song. Mong lão chớ nên xem thường.
Lão thủ bộ :
- Ta tự biết lo liệu. Xuất thủ đi!
Cao Phong nâng dần thanh cây :
- Khi nào chuẩn bị xong, cứ hô lên, khi đó ta sẽ xuất chiêu.
Lão nôn nóng :
- Đánh đi! Chớ phí lời.
Thần sắc ngưng đọng, Cao Phong đưa dần thanh cây về phía trước :
- Đây là chiêu kiếm ta mới nói. Lão đối phó đi.
Lão thoáng cau mày :
- Chiêu này...
Chợt từ khu rừng thưa có tiếng hô hoán vang lên :
- Bang chủ đừng chần chừ nữa, phát chiêu đi.
Cao Phong biến sắc nhưng vẫn cố giữ nguyên phương vị của thanh cây.
Lão Bang chủ cũng động đung và lập tức động thủ :
- Đỡ!
Vù...
Nhưng, tiếng nạt của Cao Phong vang lên kịp lúc :
- Dừng lại ngay! Nếu không muốn lão này mất mạng.
Tiếng nạt của Cao Phong không chỉ dành riêng cho Bang chủ Cái bang.
Bang chủ phải ngẩn người dừng lại vì bị một dầu thanh cây chạm vào tâm thất.
Cách dó không xa ba nhân vật bí ẩn vừa từ trong khu rừng lao ra cũng phải dừng lại. Họ không dám nhích động vì sợ ném chuột bị vỡ vật quý.
Cao Phong bừng bừng sát khí, tay nhẹ đẩy thanh cây về phía trước :
- Không ngờ đường đường là Bang chủ một đại bang lại cố tình dùng thủ đoạn này cho người tiềm phục sẵn? Tam vị từ từ tháo bỏ vuông lụa che mặt ra. Nên nhớ, chỉ một cử chỉ manh động Cao mỗ lập tức lấy mạng lão này. Nào, làm đi!
Ba nhân vật nọ tuy không vận y phục tuyền đen như Thần Bí cung nhưng diện mạo của họ lại có vuông lụa che kín nửa mặt.
Họ còn đang chần chừ, chưa chịu thực hiện theo mệnh lệnh của Cao Phong thì nghe Cao Phong nạt :
- Sao? Tam vị ngỡ Cao mỗ không dám hạ thủ thật ư? Vậy thì xem đây!
Cao Phong nghiến răng chuẩn bị thọc mạnh cây vào tâm thất của lão Bang chủ Cái bang. Chợt ở đâu phía sau lưng Cao Phong có tiếng gầm giận dữ.
- Cuồng đồ nào to gan lớn mật! Nếu ngươi muốn hạ thủ Gia Cát bang chủ chí ít ngươi cũng phải đưa mắt nhìn quanh đã, xem bọn ta là ai.
Toàn thân Cao Phong rúng động.
Không cần quay mặt lại Cao Phong vẫn biết đó là ai.
Cao Phong cất giọng trầm trầm, nói thật chậm, thanh cây vẫn uy hiếp sinh mạng Bang chủ Cái bang :
- Thật hân hạnh cho Cao mỗ, cùng một lúc được những Tam Hữu trong Võ lâm Tứ hữu cùng xuất đầu tương hội. Qua thanh âm, dường như tôn giá là lão Tứ, với tuyệt kỹ thành danh Phiên Thiên tuyệt chưởng? Vẫn thiếu mất một Hữu, tại sao?
Lại một tràng cười nữa vang đến :
- Quả cao minh. Thính lực cao minh, kiến văn cũng cao minh. Còn ta, ngươi thử đoán xem ta là ai?
Cao Phong càng thêm rúng động :
- Tỏa Long bang cũng đến ư? Phi Long Ảo của Khả bang chủ tuy danh bất hư truyền nhưng rất tiếc vẫn bị Cao mỗ nhận diện.
Nhân vật dó kêu kinh ngạc :
- Ngươi nhận ra ta? Giỏi? Hẳn ngươi không phải kẻ vô danh? Sao ngươi không tạm thời nhân nhượng, cùng mọi người bàn biện pháp giải quyết chuyện ngộ nhận này?
Cao Phong nạt lớn :
- Đứng lại! Không được đến gần. Bất luận là ai, nếu có manh động, hãy chuẩn bị thu nhặt thi thể lão này.
Cao Phong nghe không lầm, tiếng bước chân của Bang chủ Tỏa Long bang vẫn từ từ tiến đến.
Cao Phong một lần nữa lại nghiến răng :
- Vậy đừng trách ta phải...
Ba nhân vật đầu tiên xuất hiện chợt cả tiếng kêu lên :
- Khả bang chủ! Lời nói của tiểu tử kia không phải lời nói đùa, mong Bang chủ hãy lấy sinh mệnh của Bang chủ Cái bang làm trọng, đừng khích nộ tiểu tử.
Khả bang chủ lớn tiếng :
- Tam vị là ai? Không dám chường mặt thật như tam vị, tư cách gì tam vị xen vào, khuyên bảo bổn Bang chủ?
Có thanh âm của lão Tam Hữu vang lên :
- Bọn ngươi che dầu giấu mặt, chắc chắn là Thần Bí cung môn hạ. Bao lâu nay làm gì có chuyện Thần Bí cung ưu tư, lo lắng cho sinh mệnh của ngoại nhân? Phải chăng bọn ngươi nói như thế là để không ai can thiệp vào và cuối cùng bọn ngươi sẽ mãn nguyện nếu Gia Cát chủ không còn? Thần Bí cung vậy là giảm một nhân vật đối đầu?
Thanh âm trầm sắc của lão Đại Hữu đến lúc này mới xuất hiện :
- Cần gì phải nhiều lời, lão tam? Cứ hành động như Khả bang chủ mà hay. Đả thảo tất tinh xà, tiểu tử nếu muốn hạ thủ cũng phải nghĩ đến hậu quả sau đó.
Toàn thân Cao Phong chợt trân cứng. Vì nếu y nghe không lầm, đoán không lầm thì ở phía sau, ngoài tiếng bước chân của Bang chủ Tỏa Long bang đang chầm chậm tiến đến còn có thêm tiếng dịch chuyển của hai nhân vật nữa.
Hai nhân vật nào? Tuy Cao Phong không thể minh định một cách chắc chắn nhưng vẫn biết đó là hai nhân vật trong Tam Hữu vừa xuất hiện.
Bằng hành vi bất ngờ, Cao Phong chợt nghiêm giọng và xạ mắt nhìn thẳng vào Bang chủ Cái bang :
- Có quá nhiều người lo lắng cho sinh mệnh của lão, nếu ta giết lão ta khó thoát. Theo lão, ta nên làm gì? Giết hay không giết?
Mọi người đều bất ngờ, kể cả Bang chủ Cái bang đang bị nguy đến tính mạng cũng bất ngờ. Không ai dám nghĩ Cao Phong lại đặt câu hỏi đó cho Bang chủ Cái bang, nhân vật đang có sinh mệnh hoàn toàn tùy thuộc vào sự cao hứng của chính y.
Giết hay không giết đó là tùy y, cớ sao y gán trách nhiệm đó cho nạn nhân của y?
Nhận biết tâm trạng hoang mang của Bang chủ Cái bang, Cao Phong vội nói thêm, vì xem ra những kẻ ở phía sau đã tiến quá gần :
- Sao lão không đáp? Nếu có ở cương vị ta, lão phải làm gì? Phải đối phó thế nào? Hay lão thích ta cùng lão thiệt mạng?
Bị bức bách, bị dồn ép, ban chủ Cái bang miễn cưỡng lên tiếng. Nhưng không phải nói với Cao Phong, mà là lão nói và nhìn những nhân vật đang muốn giúp lão, đang muốn giải vây cho lão :
- Khả bang chủ, Đại Tam nhị hữu. Đa tạ chư vị có hảo ý muốn giúp Gia Cát mỗ. Nhưng tình thế này. A... tiểu tử đã bị dồn ép đến chân tường, tam vị muốn giúp mỗ là hại mỗ. Mong tam vị lùi lại cho, vẫn còn cách để mỗ và tiểu tử thương lượng.
Lập tức có tiếng lão Tam Hữu phản kháng :
- Không thể gượng nhẹ với tiểu tử như thế được, Bang chủ. Được đằng chân lân đằng đầu, Bang chủ không quên nhân từ với địch nhân là độc ác với bản thân Bang chủ?
Cao Phong ngấm ngầm vận lực vào cây, miệng nói với Bang chủ Cái bang :
- Bọn họ đã quyết liệt như thế, xem ra phen này Cao Phong không cách nào lực chọn. Cũng tốt thôi! Vậy thì Cao mỗ được chết chung vối một nhân vật thanh danh lừng lẫy là Bang chủ Cái bang.
Bang chủ Cái bang cũng cảm nhận ở thanh cây đang có lực tạo tuôn vào.
Lão thét lên :
- Tam vị không dừng lại, có phải bức bách mỗ vong mạng?
Lão họ Khả giật mình :
- Ô hay sao Gia Cát lão lại nói như vậy?
Lão Tam Hữu cũng kêu :
- Phải đó, bọn ta ai cũng lo lắng cho Bang chủ, cớ sao...
Lão Tam Hữu vậy là không có cơ hội nói hết lời.
Lão kêu như vậy, một là tự cáo giác cương vị hiện có của lão hiện cách Cao Phong khoảng nửa trượng, ở phía sau chếch về bên tả. Thứ hai do kêu, dù là hữu ý hay vô ý, lão cũng có một chút nào đó sơ tâm.
Bấy nhiêu đó cũng quá đủ cho Cao Phong thực hiện ý đồ Thanh cây trên tay Cao Phong vụt chớp động.
Nhanh và chuẩn xác. Nhanh đến độ lão Tam Hữu cũng không nhận biết.
Véo...
Mọi người chỉ sau đó mới nhận thức diễn biến của sự việc.
Khi đầu thanh cây của Cao Phong đã thay đổi từ Bang chủ Cái bang sang qua lão Tam Hữu, đổi từ tâm thất của Bang chủ Cái bang qua đại huyệt Khí Hải của lão Tam Hữu.
Mọi người lập tức có phản ứng :
- Tiểu tử quá ngông cuồng!
- Ngươi...
- Chưa thấy ai to gan lớn mật như tiểu tử. Có lẽ ngươi...
Bất ngờ bị thánh cây từ tay Cao Phong uy hiếp Khí Hải huyệt, lão Tam Hữu bỗng ngây người, trơ như phỗng đá. Và chỉ cần nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Cao Phong, không cần ai khuyên cũng không cần Cao Phong nhắc nhở, miệng của lão lập tức kêu lên những tiếng kinh hoàng và dường như đây là hành vi ngoài sự tự chủ của lão. Lão kêu :
- Không ai được vọng động. Tất cả hãy ngừng lại! Tiểu tử không hề đùa, thiệt đó, y không hề đùa. Dừng, dừng lại đi... ta...ta...
Lão nao núng thấy rõ, lão sợ chết thấy rõ. Đến độ, dù lão nhận ra đến lời nói, những lời vang xin lố bịch nhưng thay vì tìm cách giữ thể diện, tức là ngưng ngay mọi việc lời van xin trơ trẽn, lão lại ấp a ấp úng, rất muốn van xin tiếp nhưng do quá bủn rủn nên không nói được lời.
Thoát chết trong gang tấc và thường hiểu Cao Phong không hề đùa trong chuyện sinh tử này. Đích thân Bang chủ Cái bang phải lên tiếng, phải chủ trương.
- Không sai! Tiểu tử không hề đùa. Mọi người không được manh động, lùi lại ngay.
- Đừng ai tiến đến gần. Phải giữ khoảng cách chí ít nhất một trượng, như mỗ đây này.
Có tiếng chân lùi. Mọi người thấy thế, nghe thế cũng phải lùi.
Bất quá chỉ có một mình lão Đại Hữu là cố gắng vớt vát thể diện, vừa lùi vừa hâm dọa :
- Nếu Lão Tam có mệnh hệ gì, dù là suy suyển một chân tơ, một cọng tóc, chính tiểu tử ngươi phải nếm đủ mọi thủ đoạn tàn khốc của ta. Hừ...
Cao Phong cười lạnh, một nụ cười có lẽ chỉ có một mình lão Tam Hữu là cảm nhận được hết vẻ lạnh lùng của nó :
- Chuyện đó để sau hãy nói, còn bây giờ người quyết có nói đến thủ đoạn chính là Cao mỗ. Nếu chư vị muốn mục kích thì thử manh động xem.
Không ai dám thử, cũng không ai dám lên tiếng. Họ chỉ lùi và lùi. Rốt cuộc như những nhân vật hiện giờ đang lọt vào tầm thị tuyến của Cao Phong. Là Khả bang chủ, là lão Đại và lão Tứ cả ba không chỉ lùi lại một trượng, họ lùi đến trượng rưỡi mới đứng lại.
Cao Phong đắc ý đưa mắt nhìn lão Tam Hữu, nạn nhân hiện giờ của y :
- Bây giờ tôn giá biết rồi đó, nào phải dể chịu nếu sinh mạng bản thân thì bị uy hiếp, trong khi mọi người cứ áp vào như muốn thúc đẩy cho cái chết đến nhanh hơn đúng không?
Lão Tam Hữu gục gật đầu không biết bao nhiêu lượt mà nói :
- Đúng thế! Không dễ chịu, không dễ chịu chút nào. Ngươi nói đúng... Thiếu hiệp nói rất đúng... ta...
Nếu Cao Phong không bất ngờ có thêm hành vi khác có lẽ lão còn tiếp tục gục gật đầu một lúc lâu.
Nhưng Cao Phong đã có hành vi đầy bất ngờ.
Diễn biến xảy ra thật nhanh..
Vút!
Hự!
Khi mọi người nhận ra, khi lão Tam Hư nhận ra thì Cao Phong đã không còn đứng trước mặt lão Tam Hữu nữa.
Y hiện đứng sau lưng gả Tam Hữu, và thay vì chống cây vào đại huyệt nào đó của Tam Hữu, Cao Phong lại để cây đu đưa hời hợt trên tay hữu và ở phía ngoài, cạnh thân lão Tam Hữu.
Trong khi đó ngoài việc đột ngột kêu hộc lên một tiếng, toàn thân lão Tam Hữu đang bất động. Bất động từ tứ chi đến môi miệng.
Cao Phong lên tiếng :
- Sẽ không hề thừa nếu Cao mỗ cho chư vị biết. Tam Hữu hiện bị Cao Phong khống chế huyệt đạo, không những thế, tả thủ của mỗ đang đặc huyệt Linh Đài của lão. Hậu quả sẽ như thế nào nếu chư vị loạn động, và nếu Cao mỗ thật sự nhả kình, có lẽ chư vị tự hiểu lấy.
Những lời một lúc mỗi ngắn để đổi hơi, để lựa chọn thái độ Cao Phong tiếp :
- Còn bây giờ mời chư vị phân khai giùm cho, mỗi người ở một phương vị, người này cách người kia một trượng. Và nhớ, đừng tìm cách đứng khuất tầm nhìn của Cao mỗ, có lẽ chư vị đã hiểu! Vậy thực hiện đi.
Có lẽ cả bảy nhân vật, không kể lão Tam Hữu đang bị Cao Phong uy hiếp, và ở họ mỗi người có mỗi phản ứng khác biệt.
Ba nhân vật che kín diện mạo lập tức thực hiện đúng đề xuất của Cao Phong. Họ đứng phía ngoài, cùng về phía tả của Cao Phong, và người đứng ngoài nhất đang cố gắng lượng định khoảng cách, sao cho bản thân không đứng khuất tầm mắt của Cao Phong.
Muốn khoảng cách giữa mỗi người với nhau là một trượng, vô hình chung họ phải cách xa Cao Phong đến ba trượng.
Nhận rõ điều đó, lão Tứ Hữu tuy phải thực hiện theo đúng vẫn lên tiếng phản bác :
- Làm như ngươi nói, khoảng cách giữa bọn ta và ngươi quá xa, phải chăng ngươi định bỏ chạy?
Cao Phong mỉm cười :
- Chạy ư! Đó có phải ý của tôn giá, muốn Cao mỗ phải thực hiện theo? Không dễ như thế đâu, chuyện chưa đến xin đừng đoán trước phần chư vị thực hiện nhanh cho.
Bang chủ Cái bang cũng đã lùi, chợt lên tiếng :
- Mỗi khi hành động cần phải lường trước hậu quả. Ta biết ngươi không phải hạng thích nhuộm máu người, chỉ bị bức bách mà thôi. Do đó....
Cao Phong lập tức nạt ngang :
- Đương nhiên Cao mỗ không thích chuyện sát nhân hại mạng, nhưng nếu cần Cao mỗ cũng không ngần ngại. Nào! Bây giờ thì phiền chư vị tạm thời đứng yên, không được lên tiếng, càng không được nhích động, Cao mỗ đã nghe đủ lắm rồi.
Vừa dứt lời, Cao Phong phát hiện ở lão Đại Hữu có sắc diện kỳ quái, miệng lão mấp máy như muốn lên tiếng định nói điều gì đó.
Cao Phong lập tức chớp động thân cây.
Lão Tam Hữu chợt nảy lên, diện mạo biểu lộ niềm đau đớn.
Cao Phong thu thanh cây về, lạnh lùng nhìn lão Đại Hữu :
- Đừng để Cao mỗ hủy hoại sinh mạng hữu ích như cánh tay của lão vừa bị Cao mỗ phế bỏ. Phiền tôn giá ra lệnh hoặc gọi nhân vật nào đó vừa xuất hiện phía sau mỗ hãy nhanh chân tiến ra phía trước. Chớ để Cao mỗ lập lại lần thứ hai.
Lão Đại hữu nghiến rang ken két, tuy phẫn nộ tọt cùng nhưng vẫn phải chấp hành.Lão cất giọng khàn khàn gọi :
- Ngươi nghe rồi đấy, Yến Nhỉ, đừng manh động chỉ chuốc tam thúc ngươi mang họa thôi! Hãy đến đây!
Đang quay lưng về phía khu rừng thưa. Cao Phong nghe thanh âm một nữ nhân chợt thét lên :
- A... A
Đồng thời với tiếng kêu thét của nữ nhân. Cao Phong thấy ở phía trước lão Đại Hữu gầm lên :
- Cuồng đồ từ đâu đến? Vô oán vô thù cớ sao lại cố tình hạ thủ điệt nữ ta? Ngươi là ai?
Cao Phong lấy làm lạ, tiếng thét của nữ nhân thì có, nhưng là ai, như lời lão Đại vừa nói, bỗng dưng bất ngờ xuất hiện, rồi lại bất ngờ xuống tay hạ thủ nữ nhân nọ? Kẻ ấy xuất thủ với ý nghĩa gì? Trợ giúp Cao Phong hay vì tư thù với nữ nhân, với Võ lâm Tứ hữu nên đã ra tay.
Cao Phong đành phải quay đầu lại.
Có chuyện đó thật. Có một nữ lang, như lão Đại vừa gọi nàng là Yến Nhi, là điệt nữ của lão đang nói bì một văn nhân thư sinh khống chế thật.
Cao Phong nhìn văn nhân thì bắt gặp văn nhân cũng đang bình thản nhìn Cao Phong.
Cao Phong chưa lên tiếng thì văn nhân đã lên tiếng :
- Bắt giữ một không bằng bắt giữ hai, tình thế của nhân huynh buộc văn sinh phải mạn phép tiếp trợ. Hy vọng nhân huynh đừng lấy đó làm phiền.
Cao Phong hít nhẹ một hơi thật dài :
- Gặp chuyện bất bằng đã không nệ hà ra tay tiếp trợ, nghĩa cử của các hạ Cao mỗ xin tuân lãnh. Tri nhân tri diện bất tri tâm, do các hạ lỡ xuất hiện và xuất hiện quá đúng lúc, các hạ muốn giữ người tùy các hạ, nhưng phiền các hạ quá bộ đến phía trước. Đừng chần chừ kẻo hệ lụy đến sinh mạng của một trong Võ lâm Tứ hữu. Nào!
Lão Đại Hữu lập tức gào toáng lên :
- Không thể được, tiểu tử họ Cao kia. Gả kia là ai ta không biết, hành vi của gã ta không chịu trách nhiệm, cớ sao ngươi cứ gán hết lên đầu lão Tam?
Văn nhân nọ giật mình :
- Nhân huynh nghi ngờ vãn sinh? Sao lạ vậy? Lấy oán báo ân, hóa ra việc làm của vản vừa rồi vô ích và tự rước họa vào thân?
Cao Phong bật rít :
- Các hạ muốn hiểu sao thì hiểu nhưng phải tuân thủ mọi sắp đặt của Cao mỗ. Nào xin đừng thử thách lòng nhẫn nại của Cao mỗ.
Văn nhân vừa thoáng chần chừ thì...
Véo...
Hự!
Lão Đại Hữu gầm vang :
- Súc sinh! Chuyện không liên quan đến Tứ Hữu càng không liên quan đến lão Tam, ngươi nhẫn tâm phế bỏ đủ song thủ của lão Tam thế sao?
Mọi người cùng thất sắc vì nhận ra Cao Phong vừa quyết liệt phế bỏ luôn tả thủ của lão Tam Hữu thật.
Bang chủ Cái bang cau mặt :
- Ngươi bất cận thân tình là thế, sau này khó mong tránh đại họa diệt thân.
Cao Phong cười lạt định nói, chợt nghe văn nhân nọ cười khảy :
- Người quyết đoán như nhân huynh càng khiến vãn sinh thích thú. Được, đỡ! Đã thế dù nhân huynh không mấy hài lòng, vãn sinh cũng ý giúp một tay.
Trước hết cũng phế bỏ một cánh tay của nha đầu này.
Có tiếng nữ nhân hoảng hốt kêu lên :
- Đừng! Ta và ngươi chưa từng gặp mặt, càng không thể có oán thù, sao ngươi lại muốn hại Đường Hải Yến ta?
Còn Cao Phong chợt cả tiếng cười :
- Kìa lão Đại Hữu! Sao tôn giá tỏ ra dửng dưng không chút động dung, dù biết lệnh điệt sắp bị một gã xa lạ hủy hoại một chi? Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, rất tiếc, khổ nhục kế của chư vị sớm bị Cao mỗ phát hiện. Ha...ha...
Lao Đại Hữu biến sắc, chỉ biết ấp úng :
- Ta... ta...
Nhân vật nọ chợt quát :
- Cừu Hận! Ngươi nghĩ đây là khổ nhục kế của ta? Lầm rồi, ta nghĩ ngươi không thể không quan tâm nếu tiện tỳ này vì ngươi mà bị hệ lụy.
Cao Phong đáp lại bằng cách cho thanh cây chớp dộng.
Véo...
Và lão Tam Hữu có lẽ vừa được Cao Phong giải khai Á huyệt, chợt gào lên :
- Thiếu cung chủ xin nghĩ tình, đừng để tiểu tử tiếp tục lăng trì khổ nhục lão phu. Ôi!
Nhìn lại thấy Cao Phong đang chọc sâu thanh cây vào bờ vai hữu của Tam Hữu, khiến máu huyết từ đó cứ tuôn trào lai láng, lão Đại Hữu chợt quay mặt đi, để lại tiếng rít qua kẽ răng :
- Tiểu tử chính là Cừu Hận, lão Tam chẳng phải chúng ta đã cùng nhận định xác quyết là gì? Lão yên tâm, bọn ta sẽ không bỏ qua mối thù này. Cần phải mạnh tay, cần phải diệt trừ tiểu tử còn hơn để sau này cả bốn chúng ta cùng mất mạng. Thiếu cung chủ! Xin thực hiện theo chủ trương Cung chủ.
Lập tức Bang chủ Cái bang, Bang chủ Tỏa Long bang và ba nhân vật che kín chân diện cùng la lên :
- Nói sao?
- Võ lâm Tứ hữu là người của Thần Bí cung?
- Nhẫn tâm bỏ mặc bằng hữu, chỉ có Võ lâm Tứ hữu mới dám nghĩ dám làm.
Cao Phong không hề đổi sắc, vẫn sát khí đằng đằng khi làm cho thanh cây ngoáy động, buộc lão Tam Hứa phải gào to thảm thiết :
- Không được bỏ mặc ta, lão Đại, lão Tứ. Đừng hủy hoại ta như đã làm với lão Nhị. Bọn ngươi phải cứu ta... ta không muốn chết!
Văn nhân nọ cau mặt quát :
- Cừu Hận! Vô độc bất trượng phu. Ngươi đừng nghĩ chỉ có mình ngươi dám hành hạ người mà sắc diện vẫn trơ như đá. Đến lượt ngươi, hãy nhìn tiện tỳ bị hành hạ.
Đường Hải Yến hét vang :
- Gia sư! Hóa ra gia sư bị bọn người lòng lang dạ thú các ngươi hãm hại thật! Giết ta đi đừng để ta sống! Bằng không, sau này tất cả sẽ hối hận. Tất cả phải hối hận.
Chợt văn nhân nọ gầm vang :
- Gia Các Vân! Lão định đi đâu? Đứng lại!
Bang chủ Cái bang đã lẻn đi, tiếng gầm của văn nhân nọ chỉ được Bang chủ Cái bang cười trả :
- Ngươi chỉ là Thiếu cung chủ, chưa đủ tư cách để ra lệnh cho ta. Ta ngán lắm rồi những thủ đoạn đê tiện của bọn ngươi. Hãy tha cho ta, tha cho lão hóa tử ta. Ha.. Ha...
Đúng lúc ấy, Cao Phong cũng bật cười :
- Ai là Cừu Hận kìa? Mà thôi! Thần Bí cung các ngươi muốn gọi ta thế nào cũng được, muốn hành hạ ai thì tùy, ta hoàn toàn vô can. Ha... Ha...
Và Cao Phong bất ngờ tung cước đá bay lão Tam Hữu về phía lão Đại Hữu.
Bung!
Trong khi lão Đại Hữu vươn tay để đón thân hình của lão Tam thế nào cũng rơi xuống thì nghe lão Tứ Hữu và văn nhân nọ cùng quát, cùng động thân lao đi.
- Đứng lại!
- Tiểu tử không được chạy!
Nhưng Cao Phong đã mất dạng...


Đọc tiếp Hồi 20: Tuyệt mệnh độc sa
Quay lại Uy phong Cổ tự
Đọc thêm..